Hàn Như Y ngơ ngẩn, nắm điện thoại, bị Tịch Giản Cận đột nhiên điện thoại làm cho cả người triệt để cứng ngắc, nửa ngày đều không có mở miệng nói ra một câu.
Tịch Giản Cận dừng lại một hồi, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh, ngữ khí nhàn nhạt: "Làm sao vậy? Không phải đã nói? Chúng ta sẽ kết hôn...... Như Y, anh bây giờ sẽ bay tới đế đôn tìm mọi người, đến thành phố X chúng ta xem ngày tốt, rồi kết hôn đi."
Ngữ khí của anh mang theo vài phần suy sút.
Hàn Như Y nắm điện thoại, rốt cục nhẹ giọng mở miệng, ngữ điệu có mấy phần kích động, còn có mấy phần lo lắng: "Giản Cận, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Trước đây mấy ngày em còn ở trên Internet xem được tin tức hai người, có thể thấy được...... Anh rất yêu cô ấy."
Tịch Giản Cận đột nhiên nín thở.
Thân ảnh của anh giống như là một pho tượng trầm mặc, không biết đứng bao lâu, thủy chung chưa từng mở miệng nói chuyện.
Hàn Như Y lẳng lặng chờ lấy, hồi lâu, cô mới lên tiếng: "Giản Cận?"
Tịch Giản Cận hoàn hồn, hơi hơi chớp mắt, nuốt nước miếng một cái, cổ họng lên xuống, giống như đè nén cảm xúc gợn sóng trong lòng, "Hả?"
Sau khi hỏi qua, anh mới cười khổ, anh làm sao vậy chứ? Làm sao đột nhiên lại thất thần?
Thậm chí cùng Hàn Như Y nói điện thoại, liền không phân rõ đến cùng đã nói những gì?
Anh cất bước, đi ra ngoài cửa bệnh viện quân khu, đi hai bước, lại không biết chuyện gì xảy ra, chân lảo đảo một chút, dáng người cao lớn lay động, suýt nữa ngã quỵ.
Dứt khoát anh phản ứng nhanh, kịp thời đỡ một cây cột, ổn định thân thể, điện thoại di động lại rơi trên đất.
Tiếng Hàn Như Y từ trong điện thoại mơ hồ truyền ra: "Giản Cận? Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Tịch Giản Cận nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân của mình có chút mỏi mệt, vươn tay, vô lực cầm lấy điện thoại di động, lại phát hiện ngón tay cứng ngắc cầm không đến, bên trong còn có tiếng Hàn Như Y khẩn trương: "Giản Vận? Anh nói một câu đi! Rốt cuộc anh làm sao vậy?"
Tịch Giản Cận chỉ nửa cúi người, duy trì động tác kia không nhúc nhích, biểu lộ mang theo vài phần mờ mịt.