Thân thể cô khôn ngừng run rẩy, cảm giác như vậy, quen thuộc mà lại làm cô run rẩy.
Cô không nhịn được bắt lấy bờ vai của anh, hai mắt mang theo một vòng bối rối, đây là hành lang KTV, anh điên rồi sao?
Chẳng lẽ thật sự uống say rồi hả? Mới như thế sao?
Cô cắn răng, hơi thở không ổn định: "Tịch......"
Thân thể Tịch Giản Cận hơi cứng đờ, không có dừng lại động tác của anh, ngược lại càng chậm, anh cách áo ngực, chậm rãi cắn cô, chọc cho tay cô bắt lấy vạt áo của anh run lên một cái, mềm nhũn hô lên: "Tịch...... Tịch...... Anh uống say rồi...... Đừng làm ở chỗ này......"
Động tác Tịch Giản Cận ngừng lại, anh khẽ ngẩng đầu lên, đáy mắt mê ly, hô hấp mang theo vài phần gấp rút, nhìn chằm chằm mặt cô, đột nhiên nhếch môi, cười ấm áp một tiếng, cực kỳ cưng chiều: "Hả? Thẹn thùng rồi hả? Có thích anh hôn em như thế không? Hả?"
Mặt Bạc Sủng Nhi càng đỏ lên, chỉ là đáy lòng hiện ra một chút chua xót, cô cực kỳ khẳng định giờ này khắc này Tịch Giản Cận uống say, nếu không, anh không biết mình nói gì với cô......
Hơn nữa vào bảy năm trước, anh quấn lấy cô thân mật, rất thích thích trêu chọc làm cô.
Cô thấy anh lúc này, đáy mắt từ từ nhu tình, tìm không thấy trầm ổn, tìm không thấy lãnh đạm, cũng tìm không thấy phòng bị.
Thì ra...... Người say, có thể triệt để buông lỏng.
Cô vươn tay, nhốt chặt cổ anh, đem đầu chôn ở cổ anh, giọng mềm nhũn nói: "Tịch, nhiều người như vậy đây...... Em sợ......"
Nếu như, lúc này anh, sau khi say rượu, mới có thể biểu hiện ra ngoài cần em......
Vậy anh nói, Tiểu Tịch, em thích anh như vậy, làm sao em có thể cự tuyệt anh?
Tịch Giản Cận nghe được như vậy, quả thật vươn tay, ôm thân thể nho nhỏ của cô lên, đè ép cô tựa ngực anh, giống như là ôm trẻ sơ sinh, ôm cô nghiêng ngả đi lên lầu.
Trên lầu có phòng, phục vụ nhìn bọn họ nghiêng ngả đi lên như vậy, tất nhiên là biết uống nhiều, đưa thẻ phòng, nhanh chóng rời đi.
Tịch Giản Cận quẹt thẻ, vào phòng, đóng cửa, môi Bạc Sủng Nhi, liền bịt lại môi của anh.