Bạc Sủng Nhi nói trôi chảy, ngữ khí đều không bất kỳ sứt mẻ.
Tịch Giản Cận nhìn nét mặt cô, ánh mắt chợt lóe, nói không nên lời ở trong lòng anh, đến cùng suy nghĩ cái gì.
Chỉ là ngón tay chạm da thịt cô cong lên, giống như là muốn siết thành ngắm đấm.
Nụ cười của cô, vẫn long lanh như cũ, so với cảnh xuân bên ngoài cửa sổ cái, còn muốn long lanh hơn mấy phần.
Nét mặt của cô, tự nhiên thờ ơ, giống như vừa mới bắt đầu đến giờ, buổi tối hôm qua, ở trong lòng cô, chỉ là một màn vui vẻ ngắn ngủi.
Con ngươi Tịch Giản Cận hơi híp lại, anh chưa từng mở miệng nói một câu.
Nếu nói đáy lòng không đè nén, đó là giả...... Chỉ là...... Nếu để cho anh cùng cô, thật sự ở cùng một chỗ, anh lại không có có bất kỳ chuẩn bị nào......
Thế nhưng, dù sao là người đàn ông đầu tiên của cô, không gánh vác trách nhiệm, rồi lại......
Chỉ là, Hàn Như Y sẽ làm thế nào?
“Em......” Tịch Giản Cận thật lâu, mới ngẩng đầu, nhìn cô, mở miệng, môi mỏng anh khẽ mím, giống như gặp chuyện cực kỳ đáng sợ, nói chỉ một chữ, liền không biết tiếp xuống như thế nào.
Em cần anh phụ trách không?
Câu nói này, anh thật lâu hỏi không ra miệng.
Nếu như cô nói cần, vậy anh quả thật cưới cô sao?
Sau khi cưới...... Thì phải làm thế nào đây?
Ai có thể đảm bảo, cô chơi chán, sẽ không muốn chạy trốn?
Mà cùng anh dây dưa quá nhiều, ai có thể đảm bảo anh sẽ không động tâm?
“Hả? Làm sao vậy?” Bạc Sủng Nhi quay đầu, nhìn Tịch Giản Cận, đáy mắt mang theo một chút đau lòng nhàn nhạt, có thể không đáng kể.
Thật sự khó khăn sao?
Kỳ thật, cô nào nghĩ tới,muốn làm khó anh......
Tịch Giản Cận không có lên tiếng, chỉ là cúi đầu xuống, nhanh chóng bôi xong thuốc, thản nhiên nói: “Em mặc quần áo vào trước đi, chờ sau đó chúng ta nói chuyện.”
Tịch Giản Cận nói xong, liền muốn quay người rời đi, Bạc Sủng Nhi đột nhiên ngồi dậy, vươn tay nắm lấy cổ tay anh, “Nói chuyện gì?”
Anh đưa lưng về phía cô, không có lên tiếng, thân thể đứng thẳng, nhìn qua, vô cùng có khí phách!