Cô tựa hồ đã nghĩ thông suốt, giữa mình và Tần Thánh chênh lệch quá xa, bằng vào đứa con mà gả cho anh, cũng không thể thay đổi cái gì, mà cha mẹ của mình, đáy mắt lo lắng nồng đậm như thế, cô không phải là không hiểu, cô biết ý tứ cha mẹ mình, mà bọn họ chỉ có một đứa con gái là chính mình, coi như là Tần gia có thể cho mình vinh hoa phú quý, nhưng là mình sống như vậy, cũng không hạnh phúc, cha mẹ cũng chưa chắc đã cao hứng.
Cho nên ăn cơm xong, Ninh Mông suy nghĩ một chút, mới lên tiếng: "Ba mẹ, có phải con vốn không cần nên theo đứa bé, mà nên gả cho một người bình thường, sống cuộc sống đơn giản, đáy lòng cha mẹ mới dễ chịu chút ít?"
Vợ chồng Ninh Lộ Viễn gật đầu, thở dài một hơi, cũng gả cho Tần Thánh rồi, còn có lựa chọn nào khác sao?
Ninh Mông từ trên mặt cha mẹ của mình thấy được kết quả, cô khẽ mấp máy môi, nói: "Ma ma, mẹ tìm cho con người đàn ông thích hợp, con gặp một lần, nếu anh ta nguyện ý, con gả cho anh ta!"
Có lúc, một người chính là muốn nhận mệnh.
Không thuộc về mình đúng là không thuộc về mình.
Phân rõ khoảng cách.
Có lẽ là bởi vì quá yêu, chôn dưới đáy lòng, chưa từng nói ra, cho nên khi anh nói, tôi muốn vì người kia giữ lại một phần tốt đẹp nhất, vẻ bất đắc dĩ như vậy, giống như than thở vận mệnh trêu cợt người, cô hiểu anh, biết anh rốt cuộc bất đắc dĩ chính mình cùng nhau đi tới tình yêu cỡ nào, nhưng không ngờ, cuối cùng người cho anh bất đắc dĩ nhất là cô.
Cô không muốn trở thành ràng buộc.
Có lẽ cho tới bây giờ, anh mới nhớ lấy tên của cô, thật ra thì cô hẳn đã đủ hài lòng.
Không nên yêu cầu xa vời quá nhiều.
Đúng như theo như lời anh, bọn họ không thể.
Anh khẳng định như vậy nói cho cô không thể, nếu như cô còn giữ ở bên người như vậy, coi như là mười tám năm sau, thì phải làm thế nào đây?
Như cũ không cải biến khiến anh yêu mình được, mà cô chỉ biết càng lún càng sâu, càng ngày càng đau.
Có lẽ cho đến lúc này, yêu thương anh không cách nào dứt bỏ.
Thay vì buộc chính mình buông tay như vậy, không bằng hiện tại hơi đau rời đi.
Huống chi, phía sau mỗi người , trừ tình yêu đều có thứ trọng yếu hơn.
Không cách nào làm cho tình yêu của mình mỹ mãn, cũng nên làm cho mình thân tình mỹ mãn.
Cuộc đời này, cũng không thể tiếc nuối.
Ninh Mông nghĩ, nếu như người kia, cô hài lòng, vậy thì gả đi.
Làm vợ của một cái người đàn ông bình thường.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Mông liền bật cười.
Cười cười, nước mắt cũng chảy ra.
Cái người đàn ông tên là A Thánh kia, thật ra thì cô làm sao không giống anh, yêu, cũng không dám nói.
Hoặc là nói, anh là không thể nói, mà em là không có tư cách nói.
Ai nói, cô bé lọ lem có thể bay trên đầu cành làm Phượng Hoàng?
Đều là gạt người.
Công chúa nhất định là của vương tử.
Cô bé lọ lem nhất định là nhìn lên vương tử.
**
Hết thảy tới rất đột nhiên.
Tần Thánh đều có chút ứng phó không kịp.
Tần Thích cùng Du Viễn đối Ninh Mông cũng rất hài lòng, hơn nữa ngoại giới đem hôn nhân của bọn họ đều tạc cho rất tốt đẹp, Ninh Mông biết mình không thể tự tiện nói rời đi, như vậy toàn bộ màn kịch Tần Thánh diễn cho Bạc Sủng Nhi cũng trở thành phế thãi rồi.
Cô nghĩ cô có thể vì anh làm một việc cuối cùng, chính là để cho Bạc Sủng Nhi, thật giống như đáy lòng Tần Thánh hi vọng, cho là Tần Thánh đã yêu cô, như vậy, công chúa của Tần Thánh, mới có thể chân chân chính chính vui vẻ.