Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 1161: Nghe nói, A Thánh có con trai? 【20】




Bất kể anh tin, hay không tin, cô thật sự sơ sót...

Cô hiểu được thân phận của mình, hiểu rõ địa vị của mình, biết người đàn ông trước mặt này, là xa cỡ nào cao cỡ nào, không thể chạm tới.

Cô cũng nhìn ra được đáy mắt cha mẹ mình nồng đậm lo lắng.

Cô vì đã sinh một đứa bé cho anh ta, vô luận anh ta thấy cô thế nào, chán ghét cô cũng tốt, người bị thương sâu nhất cũng vẫn là cô, đứa con gái ngoan ngoãn của cha mẹ.

Nếu cô nói, cô không muốn gả cho Tần Thánh.

Suy nghĩ một chút, Ninh Mông mới mở miệng, nhìn chằm chằm Tần Thánh nói: "Tôi không muốn gả cho anh... . . ."

Vẫn là câu nói kia.

Tần Thánh sau khi nghe, lại cảm thấy có chút buồn cười, không phải không thừa nhận, cô bé này so với những thiếu nữ đàng hoàng anh biết, thoạt nhìn một bộ khiếp đảm, căn bản không giống như là người có tâm cơ!

Nhưng là, hết lần này tới lần khác những thứ phụ nữ nhìn như tâm cơ rất sâu kia lại bại bởi một cô bé ngây ngô.



Ai có thể trực tiếp so với cô, ai có thể lợi hại so với cô?

Gọn gàng dứt khoát mang bầu con của Tần Thánh anh, hiệp thiên tử lấy làm chư hầu, mẫu bằng tử quý, để cho anh cũng chỉ có thể phí côngcảm thán một câu không thể làm gì!

Mà hôm nay, chuyện trở thành cục diện này, cô ta anh không thể không cưới, vì đứa bé kia, giữ lại huyết mạch trên người mình, mặc dù hiện tại không thương, nhưng cũng là con Tần Thánh anh, anh không thể nào không cần, cũng là vì cho cha mẹ của mình yên tâm, để cho bọn họ biết, Tần Thánh anh cũng không phải bởi vì Bạc Cẩm đám cưới, không gượng dậy nổi, làm nghiêm trọng thêm.

Không có cô, chẳng qua chỉ là cái xác không hồn, cùng người nào lập gia đình, chẳng qua đều chỉ là một tràng nhất thời, chẳng qua đều là sau mấy thập niên, hóa thành đất vàng bay theo gió, trước lúc nhắm mắt, vờn quanh trong đầu, như cũ là Tiểu công chúa kiêu ngạo mình luôn cưng chiều kia!

Tần Thánh ngoắc ngoắc môi, đầy mặt đều là châm chọc.

Vô thanh vô tức.

Nhưng giống như là một thanh lợi kiếm, hung hăng hướng trái tim Ninh Mông cùng với cha mẹ Ninh Mông đâm tới.

Máu tươi lâm ly.

Thê thảm không nỡ nhìn.

Ánh mắt của anh, không phải là tàn nhẫn, không phải là nổi giận, ngược lại là vẻ đau thương cực kỳ bình thản.

Du Viễn nhìn mà đáy lòng đột nhiên đau thành một mảnh.

Bà vốn định tìm kiếm cho Tần Thánh một mảnh tương lai tốt đẹp, nhưng không ngờ tới, thì ra là, đáy lòng Tần Thánh, cô bé kia, cô bé tên là Sủng Nhi, đã trở thành toàn thế giới, không phải là những người khác, có thể thay mặt, có thể thay thế!

Chả lẽ, là bà sai lầm sao?

Có phải, bên người A Thánh, thời điểm cô gái nào cũng không xuất hiện, liền cứ như vậy cô đơn sống quãng đời còn lại hay không?

Nhất là nhìn Tần Thánh cố gắng giấu diếm như vậy, cũng ẩn giấu không được đau thương lộ ra, Du Viễn cũng nhịn không được nữa mở miệng, hướng về phía Ninh Mông nhẹ giọng hỏi ngược lại: "Ninh tiểu thư, cháu thật không muốn gả cho Tần Thánh sao?"

Nếu như cô ấy không muốn, bà sẽ không miễn cưỡng.

Không miễn cưỡng con trai của bà.

Ninh Mông khẽ gật đầu, không hề chần chờ, đáy mắt rõ ràng có khẽ quang mang lóe lên, mang theo vài phần ủy khuất cùng mờ mịt, nhỏ giọng nói: "Vâng... . . . Cháu không muốn gả cho Tần thiếu gia!"