Vẻ mặt Ninh Mông, trong nháy mắt ngưng trệ rồi.
Cô nhanh chóng lắc đầu: "Tôia không có."
"Không có? Không có vậy đứa trẻ từ đâu tới?" Tần Thánh gọn gàng dứt khoát hỏi ngược lại.
Ninh Mông há miệng, muốn nói, là bị anh cưỡng ép.
Tuy nhiên làm sao cũng nói không nên lời.
Ngược lại Tần Thánh thẳng tắp cười lạnh: "Đừng nói, cô bị tôi cưỡng ép! Tôi nghĩ, dạng tư sắc này của cô, còn chưa tới phiên tôi ép buộc cô!"
Sắc mặt Ninh Mông trắng bệch.
Một câu cũng nói không nên lời rồi.
Tần Thích đứng ở một bên nhìn con trai mình đem Ninh Mông bức thành bộ dáng này, nhất thời tức giận quát lớn: "Tần Thánh, con câm miệng cho ta, đứng ở một bên không được nhúc nhích!"
Du Viễn cũng liền vội vàng tiến lên, giật Tần Thánh ra.
Tần Thánh một mực nghe Du Viễn, ngoan ngoãn đứng vững bất động rồi.
"Hiện tại đứa bé của con, con phải chịu trách nhiệm, cho nên, định thời gian, con và Ninh Mông kết hôn!" Tần Thích đơn giản ra lệnh.
Kết hôn?
Tần Thánh nhướng mày, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng!
"Tần tiên sinh, Tần phu nhân, cái này chỉ sợ không tốt... . . ." Ninh Lộ Viễn cũng không nghĩ tới Tần Thích sẽ dứt khoát hạ quyết định như vậy, nhất thời mở miệng nói ra.
"Không có cái gì tốt hay không tốt, Ninh Mông là mẹ đứa trẻ, đứa trẻ chúng tôi muốn, vì sao mẹ nó Tần gia lại không thể nhận? Chơi có thể, chơi ra mạng người thì phải phụ trách!" Tần Thích nói một hôig!
Ninh Lộ Viễn cùng Miêu Nhuận không dám nói câu nào, chỉ có thể sững sờ nhìn Tần Thánh một bên, nhìn lại Ninh Mông một bên, Tần Thánh mím môi, âm hiểm lạnh lùng cười, kỳ thật có cưới hay không cô đối mình không có ảnh hưởng quá lớn, trên thế giới này, nếu như cưới người không phải Bạc Sủng Nhi, như vậy người nào cũng không sao, tóm lại cũng sẽ không là vợ anh!
Thế nhưng, ai ngờ, Ninh Mông một mực an tĩnh lại đột nhiên lắc đầu, ngữ điệu mềm mại, lại mang theo vài phần kiên trì: "Tần tiên sinh, con không muốn gả cho Tần Thánh."