Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 1150: Nghe nói, A Thánh có con trai? 【9】




"Con từ nhỏ đến lớn đều thích cô ấy, tại sao con không thể yêu? Con nơi nào kém hơn Tịch Giản Cận? Nếu như con yêu Bạc Sủng Nhi, nếu như con đi theo đuổi Bạc Sủng Nhi, nếu như cô ấy thật thích con, chúng con có thể ở chung một chỗ rất hạnh phúc, con cũng sẽ đối rất tốt với cô ấy, rất tốt!"

Tần Thích lúc ấy mặt không chút thay đổi nhìn đứa con trai vẫn luôn nghịch ngợm gây sự, suốt ngày một bộ không sao cả, thậm chí tiếp cận với cái gì cũng đều không để ý, cực kỳ nghiêm túc phát tiết nói những lời đó.

Du Viễn đứng ở một bên, vẻ mặt cũng theo đó đau lòng.

Tần Thích không phải là không đau lòng con của mình, nhưng là ông biết, Bạc Tình là đại ca của mình, Bạc Sủng Nhi là con gái của đại ca mình, cũng là đứa bé mình yêu mến nhất, là Tiểu công chúa tập đoàn Bạc Đế, ông không thể trơ mắt nhìn con của mình đem tới cho Bạc Sủng Nhi khốn nhiễu.

Cho nên, ông có thể làm, chính là ủy khuất con của mình.



Cách nhiều năm như vậy, ông vẫn có thể nhớ rõ ràng được, ngày đó, ông đối con của mình nói gì.

"Chỉ bằng Bạc Sủng Nhi không thương con, cho nên con không thể yêu nó! Nếu như con thật sự yêu nó, vậy liền đem tình yêu của con chôn giấu thật sâu, đừng làm cho nó biết, đừng tạo thành cho nó bất kỳ khốn nhiễu nào, nếu như con thật dám can đảm cho noa nửa điểm khó chịu cùng thống khổ, Tần Thánh, đừng trách hiện tại cha không có nhắc nhở con, cho đến lúc này, không đơn thuần là cha sẽ không tha cho con, chỉ sợ chú Lý Niệm, chú Dịch Thệ, chú Tô Thần của con, người nào cũng sẽ không bỏ qua cho con, nếu là con thật sự dám theo đuổi cướp Bạc Sủng Nhi, như vậy, tối nay con liền rời khỏi Tần gia, rời khỏi tập đoàn Bạc Đế!"

Lời Tần Thích nói, cực kỳ dứt khoát, cực kỳ nghiêm túc, cực kỳ chăm chú.

Vẻ mặt Tần Thánh một trận trắng một trận xanh đứng ở nơi đó.

Anh cũng mới gần mười sáu tuổi.

Mối tình đầu, cứ thế kết thúc, thậm chí còn chưa đem tâm sự biểu lộ ra, đã bị người ta gắt gao giết chết trong câm lặng.

Anh không phục, anh không muốn.

Anh nhìn cha của mình kiên quyết xoay người rời đi, để anh lựa chọn con đường tương lai của mình, đầu óc của anh tràn đầy giãy dụa.

Mẹ của anh đi tới bên cạnh anh, yên lặng theo anh thật lâu, mới mở to miệng, lời nói thấm thía: "A Thánh, mẻ hiểu đáy lòng con khó chịu, thật ra thì, có đôi khi yêu một người, chưa chắc là đoạt lấy... . . . Mẹ cũng biết, con không nỡ để Sủng Nhi khó chịu, có đúng hay không? Con yêu nó như vậy, người khác cũng không nỡ bắt nạt nó, con làm sao bỏ được ?"