Thiếu Phu Nhân Vô Lại

Chương 1112: Trừ anh, em còn có thể muốn ai? (Đại Kết Cục 32 )




Chuyện cho tới bây giờ, đi đến hiện tại, hiểu rõ Tịch Giản Cận nhất, kỳ thật không ai qua ngoài cô rồi.

Bạc Sủng Nhi nghĩ, anh nhất định sẽ trở lại.

Khẳng định sẽ trở lại.

Tần Thánh đứng ở một bên, nhìn Bạc Sủng Nhi tự tin như vậy, đáy lòng nhất thời đau nhói.

Nhìn thấy không?

Cô bây giờ, là tin tưởng anh ta như thế.

Hiểu rõ anh ta như thế.

Cái này đại biểu cho cái gì?

Nghe nói qua, mỗi một người yêu nhau, đều có kỳ phiền chán, nếu như mình đi qua kỳ phiền chán, như vậy hai người có thể vĩnh viễn tư thủ cả một đời rồi.



Nếu như đi chẳng qua, vậy liền chia tay rồi.

Cái gọi là kỳ phiền chán, cũng không phải là chán ghét lẫn nhau, mà chính là hai người khác nhau, ma sát trở thành một người.

Tình yêu, chẳng qua đầu tiên nhìn tốt đẹp.

Đụng phải, ở cùng một chỗ, mới cảm giác thoáng qua một cái, tật xấu hiển lộ ra, liền sẽ có vô số ma sát.

Chỉ cần những ma sát đó có thể chịu qua, như vậy, hai người liền có thể chân chân chính chính đi cả một đời... . . .

Tần Thánh nghĩ, tiểu công chúa của anh, lần này, chân chân chính chính đem tình yêu của mình, thuyết minh đến tình trạng hoàn mỹ nhất rồi.

Tần Thánh nghĩ, tiểu công chúa của anh, lần này, chân chính tin tưởng hoàng tử của cô, lại cũng không cần kỵ sĩ như anh tồn tại rồi... . . .

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

Tại khu cấp cứu thủy chung không có dừng lại, ông nội Tịch Giản Cận tự mình đến hiện trường, mọi người thận trọng đào phế tích.

Trải qua mười tám tiếng, cuối cùng thấy được hi vọng.

Tịch Giản Cận bị người mang ra ngoài.

Bắp đùi bị tảng đá đè, gãy xương, trong tay nắm lấy điện thoại di động, còn có điện, có người khẽ động, màn hình sáng lên, phía trên biểu hiện ra chính là ảnh chụp một cô gái.

Đúng dịp cười thản nhiên, không ngoài xinh đẹp.

Anh không có bất tỉnh, lưu lại một chút ý thức, chờ bị người khiêng ra, nhìn thấy tia sáng mặt trời đầu tiên, môi của anh hơi giật giật.

Anh biết, trong mười tám tiếng, 1008 phút đồng hồ, 64800 giây, anh yên lặng đếm, cắn chặt răng, đem quá khứ giữa anh và cô từng li từng tí hồi tưởng không biết bao nhiêu lượt.

Yên lặng chờ đợi cứu viện.

Không chịu để cho chính mình nhắm mắt lại.

Bởi vì anh sợ, nhắm lại, liền sẽ triệt để chết đi.