"Giản Cận...... cô ấy......"
GIọng Hàn Như Y, rõ ràng là hơi kinh ngạc, hình như cô ta muốn nói cái gì, lại đột nhiên bị Tịch Giản Cận cắt ngang: "Cảm ơn, Tần thiếu gia!"
Ngay sau đó, Tịch Giản Cận nhận rượu từ trong tay của Tần Thánh, hơi đụng một cái, hai người uống một hơi cạn sạch!
Rõ ràng Hàn Như Y vẫn còn có chút giật mình, chỉ là nhìn chằm chằm vào Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi khí thế mạnh mẽ, biết người phụ nữ kia dò xét chính mình, liền thay đổi dáng vẻ, cằm nhỏ hơi nâng, lực uy hiếp mười phần!
Tịch Giản Cận đưa lý rượu không cho phục vụ ở bên, vươn tay kéo bả vai Hàn Như Y qua, mỉm cười, ngữ khí bình thản giới thiệu với Bạc Sủng Nhi cùng Tịch Giản Cận: "Vị hôn thê của tôi, Hàn Như Y."
Bạc Sủng Nhi nhìn qua hai người đứng sóng vai phía trước, không nói gì, trong tai đều qunh quẩn những lời anh vừa nói.
Lập tức, liền lạnh lùng cười.
Vị hôn thê?
Qua đêm nay, nếu là anh còn thừa nhận cô ta là vị hôn thê, thì nói lại cũng không muộn!
"Vậy thì thật là chúc mừng rồi." Tần Thánh gật đầu, khách khí chào hỏi.
Bạc Sủng Nhi lại cười lạnh lùng, vốn nghĩ muốn trả trở về hai câu, thế nhưng nghĩ lại động cơ của mình đã đạt tới, không cần ở chỗ này giày vò, liền hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng liếc vào Tịch Giản Cận, thuận thế quét mắt sang Hàn Như Y một chút, dọa cho Hàn Như Y co rúm lại, Bạc Sủng Nhi mới quay người, giẫm dày cao gót, căn bản không để ý tới Tần Thánh vây quanh Tịch Giản Cận hỏi, thẳng thắn cao ngạo rời đi.
Tần Thánh nhìn thấy Bạc Sủng Nhi nói đi là đi, cũng chỉ có thể cười xòa, quay người vội vội vàng vàng đuổi theo.
Lúc này Hàn Như Y mới thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu, nhìn Tịch Giản Cận cười, mới lên tiếng: "Cô ấy thật đúng là đáng sợ, dọa em một thân mồ hôi...... Chẳng qua nhìn ngoài so với trong ảnh tốt hơn."
Tịch Giản Cận giống như là không có nghe được Hàn Như Y nói, nhàn nhạt quay người, đi về một bên.
Hàn Như Y đi theo, giống như là có lời gì muốn nói, thật vất vả nổi lên dũng khí muốn mở miệng, lại nghe được Tịch Giản Cận thật lâu chưa từng mở miệng, nói mấy chữ rải rác.