“Bác ca, thực xin lỗi, em sẽ nghĩ biện pháp tận lực bù lại tổn thất của anh. . .” Vừa thấy Ôn Bác đến, vẻ mặt Mỹ Mỹ áy náy liền nói.
“Mỹ Mỹ, ý của em là. . . Trên báo nói đều là sự thật. . . em cùng Tề Lãng. . . Thật sự cùng một chỗ?” Ôn Bác nghe trong lời nói Mỹ Mỹ, so với việc đọc trên báo chí càng làm hắn khiếp sợ, hắn nghĩ đến Mỹ Mỹ sẽ cho hắn một lời giải thích, không nghĩ tới thứ nàng muốn cho hắn cũng là bồi thường.
“Vì sao? Mỹ Mỹ, năm năm qua, em rõ ràng biết anh thích em, nhưng vẫn không chịu nhận tấm lòng này? Duy có Tề Lãng. . . hai người mới quen biết không bao lâu, vì sao em dễ dàng chấp nhận hắn như vậy? Anh đã cho là anh đặc biệt , một ngày nào đó. . . em sẽ chấp nhận anh. . . Vì sao em không muốn đàn ông khác chạm vào người, nhưng đối với anh ta lại là ngoại lệ. . .” Ôn bác bắt lấy Mỹ Mỹ, không dám tin lay người nàng, không rõ vì sao chính mình năm năm đối xử tận tâm cư nhiên lại thua kém Tề Lãng – người chỉ vừa quen biết?
“Thực xin lỗi, Bác ca, em. . . Đã từng nói với anh. . . Chúng ta chỉ có thể là bạn bè. . . Kỳ thật năm năm trước xảy ra tai nạn xe cộ chính là bởi vì. . . Tề Lãng. . . Em không thể tiếp nhận hắn vì một cuộc cá cược ở cùng một chỗ với em mới có thể…“
“Biết rõ hắn sẽ em tổn thương, vì sao năm năm sau em vẫn lựa chọn cùng hắn ở cùng một chỗ?” Nhìn Mỹ Mỹ, Ôn Bác có chút đau lòng.
”Em nghĩ có lẽ yêu và thích vẫn là khác nhau, thích một người, cùng người ấy ở cùng một chỗ hẳn là sẽ rất vui vẻ; nhưng yêu một người, cho dù không vui, vẫn mong muốn cùng một chỗ với người ấy. . .”
”Mà anh, chỉ có thể là người em thích, đúng không?” Ôn Bác vẻ mặt khổ sở nhìn Mỹ Mỹ, kỳ thật hắn đã sớm biết đáp án, chính là hắn vẫn lựa chọn lừa gạt chính mình. Hắn vẫn ôm hi vọng, hi vọng có một ngày Mỹ Mỹ có thể chấp nhận hắn. Nhưng hắn sớm nên biết, nếu nàng đối với hắn có cảm giác, sẽ không để hắn phải chờ năm năm lâu đến vậy.
Có người ở chung cả đời đều không có cảm giác, mà có người, chỉ cần liếc mắt một cái, liền cả đời khó quên, đây là tình yêu, đây là số mệnh đã định sẵn.
“Anh là người bạn quan trọng nhất cả đời em, anh có biết, không có anh, em không thể làm nên chuyện gì.” Mỹ Mỹ nhìn Ôn Bác, còn thật sự nói.
“Anh biết, nhưng từ đầu đến cuối, đó là những điều anh không hề muốn nghe, anh chỉ có thể lựa chọn giữa “rời khỏi em” và “bạn bè”, vậy anh lựa chọn điều thứ hai.” Ôn Bác nhìn Mỹ Mỹ, cố gắng áp chế khát vọng dưới đáy lòng, gian nan vươn cánh tay ra.
“Bác ca, chuyện Bác Nghệ của chúng ta làm sao bây giờ? Những công ty khác nếu bởi vì em mà giải ước, chúng ta phải đối mặt với khó khăn bồi thường hợp đồng . . .” Mỹ Mỹ có chút lo lắng nói, trong năm năm làm việc nàng cũng có tích góp được một khoản, nhưng sợ cũng chẳng đủ đề bồi thường.
“Chuyện Bác Nghệ em không cần lo lắng, cùng lắm thì đóng cửa là được. Em có biết, đối với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất, nhưng Mỹ Mỹ. . . hình tượng của em đã bị phá vỡ. . . lúc này sợ phải ẩn cư một thời gian . . . đợi sóng gió qua đi chúng ta ngóc đầu trở lại. . .” Bác Nghệ tuy rằng là một tay hắn sáng lập, nhưng nếu đã muốn tử, thì chỉ có thể hy vọng mà thôi.
“Bác ca, anh có biết, em cho tới bây giờ đều không thích cảnh phía trước an nhàn nhưng sau lưng lại là cuộc sống chua xót,em cũng không để ý việc ra đi, em chỉ là không cam lòng Bác Nghệ của anh vô tội mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. . .” Mỹ Mỹ lòng còn sợ hãi nói, làm việc trong giới này kiếm tiền cũng nhiều, nhưng đồng dạng tiêu phí cũng nhiều, sợ nhất chính là cảnh gặp scandals, tin tức không hay vây lấy thân!
“Mỹ Mỹ, làm nhân vật của công chúng phải trả giá rất đắt, chỉ cần bình thường sơ sẩy một chút, việc nhỏ vô hạn có thể bị phóng đại biến thành đầu đề của giới giải trí, nhưng những chuyện mới mẻ như thế này hiệu ứng xảy ra cũng không lâu lắm, sẽ có những scandal khác thay thế liền. Có một số việc không thể giải thích, chỉ có thể chờ đợi thời gian phai nhạt. . . Chuyện hiệp ước anh sẽ nghĩ biện pháp, việc đối ngoại anh sẽ tận lực giải thích, cũng tuyên bố em tạm thời lui về. . . Còn chuyện còn lại tùy cơ ứng biến đi! . . . .” Ôn Bác dù sao cũng đã trải qua mưa gió, kiến thức rộng rãi, ở trong giới giải trí hoạt động nhiều năm, hắn vẫn là có chút kinh nghiệm .
“Ừm. . . Em đã biết. . . Cám ơn anh. . .” Mỹ Mỹ gật đầu đồng ý, đáy lòng áy náy lại càng sâu.
Sau khi Ôn Bác rời đi, nội tâm Mỹ Mỹ thật lâu không thể bình tĩnh. Nàng không thể làm cho sự nghiệp Ôn Bác một tay sáng lập bị hủy ở trong tay chính mình, mấy năm nay, nàng đã nợ anh nhiều lắm. Nàng hiểu được nếu chính mình đưa anh tiền, anh quả quyết sẽ không chịu nhận.
Đột nhiên nàng nghĩ tới Tề Lãng, nếu hắn hỗ trợ, Bác Nghệ nhất định không có việc gì. Chỉ cần hắn ra mặt tuyên bố hoặc giả vờ như chưa có chuyện xảy ra, Bác Nghệ có thể có cơ hội xoay chuyển.
Nghĩ một hồi, Mỹ Mỹ liền gọi điện thoại cho Tề Lãng.
Đến nơi Tề Lãng chỉ định, nhìn biệt thự trước mắt xa hoa độc đáo, Mỹ Mỹ có không thể tin. Đây là nhà hắn? Như thế nào có thể so sánh với cung điện châu Âu xa hoa? Nhìn xa xa kiến trúc tráng lệ, suối phun nước xa xỉ được chạm trổ tinh mỹ, khuôn viên ngập tràn hoa cỏ, còn có đường lớn bên trong, phỏng chừng từ cửa đi vào đến nơi cũng ít nhất chục phút.
Sớm biết vậy nàng nên tự mình lái xe đến, còn đỡ hơn trời nắng như thế này còn phải đi bộ.
“Mị Tâm tiểu thư phải không? Thiếu gia ở trong phòng chờ đã lâu, mời đi theo tôi.” Một người đàn ông trung niên bộ dáng nhìn như quản gia nghiêm trang nhìn Mỹ Mỹ, lập tức vẫy tay đưa tới một chiếc xe thay vì đi bộ, cũng đích thân vì Mỹ Mỹ mở cửa xe.
Mỹ Mỹ dựa theo lời quản gia chỉ thị, theo thang lầu hướng thư phòng Tề Lãng đi đến. Nàng nghĩ đến chính mình ở phòng cao cấp đã thực xa xỉ, không nghĩ tới khu nhà xa hoa của Tề Lãng quả thực làm cho nàng mở rộng tầm mắt. Phòng khách thiết kế độc đáo, xa hoa, bên trong toàn những thiết bị hiện đại tiên tiến, bày vẽ ra vô số trang sức hoàn mỹ cao cấp không tầm thường chút nào. Mỹ Mỹ phát hiện chính mình ngay cả hô hấp cũng không tự giác thật cẩn thận, sợ phá hỏng cả một khối mĩ quan hoa lệ.
Đi đến trước cửa thư phòng, Mỹ Mỹ trấn an một chút tâm trạng đang kinh ngạc, nâng nhẹ tay gõ cửa.
“Vào đi!” Nghe được âm thanh lạnh như băng quen thuộc ở bên trong, Mỹ Mỹ đột nhiên cảm giác rùng mình. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cẩn thận đi vào.
Mở cửa ra, Mỹ Mỹ thấy Tề Lãng cũng không ngẩng đầu, còn chăm chú nhìn tài liệu trong tay, không biết vì sao, nhìn Tề Lãng trước mắt, nàng đột nhiên có cảm giác xa lạ.
“Tìm anh có việc gì?” Tề Lãng khép lại văn kiện trong tay, đứng dậy cầm lấy chai rượu bên cạnh bàn, rót một ly, chậm rãi uống, vẻ mặt bày ra như đang đàm phán công việc.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tề Lãng, Mỹ Mỹ đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, khẩn trương cắn cắn môi, Mỹ Mỹ nhỏ giọng nói ra.
“Em…có thể hay không nhờ anh giúp một chuyện …?”
Nghe được lời của nàng, động tác uống rượu của Tề Lãng dừng một chút, hắn đã sớm đoán được nàng sẽ không có việc gì mà lại tìm đến hắn, Tề Lãng lạnh như băng ngẩng đầu nhìn Mỹ Mỹ.
“Em muốn biết anh có thể hay không…”
“Anh sẽ không đầu tư…!” Vừa nghe câu đầu của Mỹ Mỹ, Tề Lãng liền đoán được nàng sẽ hỏi hắn về chuyện đầu tư Bác Nghệ, không chút nghĩ ngợi, Tề Lãng liền phủ định, dập tắt hi vọng của nàng.
“Em xin anh, giúp em một lần được không. . . Không cần làm như vậy. . . Ít nhất không cần nhanh như vậy. . . .” Mỹ Mỹ vội vàng cầu xin hắn, quyết định của hắn không khác Hỏa Thượng Kiêu Du, chỉ càng làm Bác Nghệ nhanh chóng diệt vong.
Nghe được âm thanh cầu xin của Mỹ Mỹ, đôi mắt Tề Lãng trong khoảnh khắc phủ thêm một lớp băng mỏng. Nàng cư nhiên vì một người đàn ông ăn nói khép nép van nài hắn?
“Van anh? Anh dựa vào cái gì mà phải giúp em? Giúp em anh được lợi ích gì?” Bưng ly rượu lên, Tề Lãng phẫn hận uống một hơi cạn sạch, lập tức lạnh như băng nhìn về phía Mỹ Mỹ, vẻ mặt vô tình hỏi.
”Anh muốn như thế nào. . . Mới bằng lòng giúp em? . . .” Nhìn Tề Lãng trước mắt, Mỹ Mỹ đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi hắn hận nàng? Đáy lòng nàng lúc này chỉ duy nhất có cảm giác này.
“Muốn anh giúp hắn? Có thể, phải xem em có thể hy sinh tới trình độ nào ? . . . Cởi quần áo ra. . .” Tề Lãng một bên mân mê ly rượu, một bên mặt không chút thay đổi tà ác nói.
Nghe được trong lời nói Tề Lãng, Mỹ Mỹ phút chốc mở to hai mắt nhìn, cảm giác như nhìn thấy quỷ. Thấy ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm nàng, nàng biết lần này hắn không nói chơi .
Nhìn nhìn Tề Lãng, Mỹ Mỹ chỉ còn cách mở từng hàng nút áo trên người ra, nước mắt đã rơi đầy trên mặt. Hắn thật sự hận nàng như vậy? Không nhục nhã nàng không hề cam tâm? Không ép nàng vào bước cùng đường mới không dừng tay?
Nhìn Mỹ Mỹ dần dần rộng mở vạt áo, Tề Lãng tức giận nắm chặt ly rượu trong tay. Nàng thực sự vì tên họ Ôn kia mà trả giá ? Vì hắn bán đứng chính mình cũng cam nguyện? Thấy Mỹ Mỹ vẻ mặt thương tâm cùng nước mắt ủy khuất, Tề Lãng tức giận một tay cầm ly rượu ném văng ra ngoài, âm thanh thanh thúy rơi xuống đất đánh vỡ sự yên lặng trong phòng , cũng ngăn lại động tác cởi bỏ nội y của Mỹ Mỹ.
“Bộ Mỹ Mỹ! Được ! Tốt lắm! ! . . . Em lợi hại! . . . Tôi sẽ cho em cả đời đều hối hận vì từng mở miệng cầu xin tôi. . .” Tề Lãng tức giận đi đến trước mặt Mỹ Mỹ, hai mắt bốc hỏa trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, xoay người hướng ngoài phòng đi đến.
“Anh định làm gì với Ôn Bác?” Nghe trong lời nói của Tề Lãng, Mỹ Mỹ cảm giác kinh hãi, lo lắng , không tự chủ được hỏi ra.
“Tôi sẽ làm cho hắn cả đời này đều hối hận. . . không thể chạm vào đàn bà. . .” Tề Lãng dừng lại bước chân, hung tợn nói.
“Hắn không làm gì sai cả, anh nếu thật sự làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời. . . Tôi cùng Ôn Bác. . .”Mỹ Mỹ đột nhiên ý thức được Tề Lãng sở dĩ làm hết thảy có lẽ đều là bởi vì nàng, không khỏi lên tiếng muốn ngăn cản Tề Lãng, muốn giải thích nàng cùng Ôn Bác trước giờ vẫn là bạn bè.
Đáng tiếc giờ phút này Tề Lãng đã bị đố kỵ, ghen tuông thiêu đỏ mắt, cũng thiêu luôn lí trí còn sót lại của hắn. Hắn cơ bản nhìn không ra trong mắt Mỹ Mỹ đối với hắn đều là tình yêu, hắn chỉ nhìn ra nàng vì một đàn ông khác mà cam nguyện hy sinh hình tượng của mình.
“Vậy em liền chuẩn bị hận tôi cả đời đi!” Tề Lãng lãnh khốc nói xong, xoay người đi ra thư phòng.
Nhìn bóng dáng Tề Lãng rời đi, Mỹ Mỹ phát hiện chính mình sẽ hối hận cả đời khi làm chuyện này. Nếu sớm biết rằng mình đến đây sẽ chỉ làm sự tình trở nên càng thêm phức tạp, tình huống càng thêm chuyển biến xấu, nàng còn không bằng ở nhà ngủ ngon, đáng tiếc hiện tại nghĩ lại thì đã muộn rồi.
Mỹ Mỹ như thế nào cũng không nghĩ tới Tề Lãng quả thực nói được thì làm được, hơn nữa còn làm được hơn thế nữa.