Tuy là chủ nhật, nhưng cuộc sống Tề Lãng trước sau như một. Bây giờ, cuộc sống của hắn ngoại trừ làm việc, ăn uống rồi ngủ thì thoe lời Đường Phiền, hắn chính là kẻ nhàm chán nhất. Dường như trên thế giới này, không còn có ai khiến hắn hứng thú, cả thể thay đổi gương mặt vô cảm của hắn.
Cả ngày, Tề Lãng làm đi ;àm lại những việc hàng năm vẫn làm, không phải bơi lội trong hồ, thì cũng xem tin tức, xem phương án, lâu lâu cùng bạn bè ra ngoài vui chơi, nhưng cơ hội như vậy cũng chẳng nhiều. Tề Lãng biết không thể cứ sống độc thân, nhưng thời cơ chưa tời, tạm thời hắn không thể ngừng nhớ Mỹ Mỹ, cũng chưa gặp được người con gái nào khiến hắn động tâm, hắn bây giờ “thà thiếu không ẩu”.
Chán chường cầm lấy tờ báo lật xem liền cảm thấy bụng đói kêu lên, vừa định nhất điện thoại kêu bữa tối thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Chào anh họ….”- Đường Phiền nhìn thấy bộ dạng lăng nhăng của Tề Lãng, liền lắc lắc bữa tối trong tay, tự mình đi vào phòng.
“Hai người… sao lại rảnh tới đây?”- Tề Lãng thấy Hải Lỗi và Đường Phiền tề tụ đông đủ, không khỏi cảm thấy kì lạ. Hiếm Khi, hai vị đại ân nhân cùng rảnh rang chạy tới chăm lo cho hắn.
“Anh nghĩ rằng bọn ta muốn tới sao!! Không phải sợ anh trong lòng lẩn quẩn…. không ngại ngàn dặm xa xôi điện thoại về kêu Lai Đặc tự giải quyết công việc..cho nên mới rảnh tới đây?”- Đường Phiền nhiền anh họ, một bên đặt đồ ăn lên bàn, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt ủy khuất nói.
“Vừa hay mình cũng rãnh, nên tới góp vui!! Lâu lâu tụ họp mà!”- Chu Hải Lỗi coi nó như nhà mình đi đến quầy bar cầm lấy chai bia, rồi giải thích.
“Đúng lúc, ta đang đói gần chết”- Tề Lãng không hề giận liếc nhìn em họ, kể từ khi nào hắn không biết lớn nhỏ như thế, có chút gì của phận làm em không? Nói xong, Tề Lãng ngồi xuống ghế, cầm lấy thức ăn hưởng thụ mỹ thực.
Ba người vừa ăn cơm vừa uống rượu, vừa trò chuyện. Cái gọi là “Ra trận không rời binh tướng, đành hổ không rời huynh đệ, tuy tề Lãng và Đường phiền không hợp nhau, cả ngày chít chít méo mó, gặp chuyện cả hai đều cùng có y’ tưởng đen tối; Hải Lỗi thì không còn cần nói tới, tình anh em giữa ba người bọn họ có thể sánh bằng ba huynh đệ ở “Đào Viên kết nghĩa”.
Sau khi ăn cơm chiều, dọn dẹp xong, Tề Lãng cầm lấy tờ báo thương mại tiếp tục đọc, Đường Phiền cùng Hải Lỗi cảm thấy vô vị, cũng thuận tay cầm lấy quyển tạp chí mới mua lật xem.
“Em nói anh này, Đại Chu anh có phiền không? Một năm xem suốt mấy con số kí hiệu đó mắt anh không hoa lên sao? Thư giãn đi… nhìn đi có rất nhiều mỹ nữ, ít nhất còn có cả cảnh đẹp”- Đường Phiền một bên lật quyển tạp chí có hình mỹ nữ, vẫn không quên mở miệng giễu cợt Tề Lãng.
“Ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi câm đâu”- Tề Lãng nâng đôi mắt lạnh như băng trừng trừng nhìn Đường Phiền, sau đó thu mắt lại tiếp tục cúi xuống.
Chu Hải Lỗi nhìn hai anh em đầu võ mồm, giống như đang trở lại thời đại học vui vẻ, nhưng chỉ cười không nói.
“Oa, đẹp quá, trên thế giới này… làm sao có… nữ nhân quyến rũ như thế..”- Đường Phiền nhìn vào ảnh chụp trên tạp chí Bát Quái, trái tim không nhịn được run lên, không hổ là thần tượng của hắn vừa quyến rũ, vừa mê hoặc.
“Trời ạ, nếu thật có được giai nhân này… táng gia bại sản ta cũng chịu..”- Đường Phiền vừa nhìn tạp chí Bát Quái vừa nhịn không được buông lời khen, thì thầm tự nói.
Nhìn biểu tình này của hắn Chu Hải Lỗi không nhịn được cười, Đường Phiền này đúng là đã bị mê hoặc, nửa năm nay mỗi lần nhìn thấy ảnh chụp nữ nhân đó liền như kẻ say mất cả hồn vía.
Nghe thấy Đường Phiền nói vậy, Tề Lãng chỉ cười nhạt, nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn hắn.
“Mê hoặc lòng người… mê hoặc lòng người… Mị Tâm… Mị Tâm rất đẹp”- Đường phiền nhìn tạp chí không kiềm được tự nói, dáng vẻ say mê mang theo chút háo sắc.
“Ngươi… lại phát điên gì thế?”- Nhìn thấy biểu tình của Đường Phiền, nghe Đường Phiền nói nhỏ, Tề Lãng nhịn không được nhíu mày, tức giận nói. Những lời Đường phiền nói khiến hắn nổi cả da gà.
“Lãng, cậu đừng quan tâm hắn, hắn thầm mến một tiểu minh tinh… không có việc gì đâu..”- Chu Hải Lỗi nhìn Tề Lãng, lại nhìn Đường Phiền, hảo tâm giúp hắn giải thích.
“Một tiểu minh tinh đàng cho ngươi kêu la như quỷ thế sao? Giống như chưa từng thấy qua phụ nữ vậy!! Cái loại nữ nhân này… ngươi không sợ xấu mặt sao..”- Tề Lãng khinh bỉ nói, đối với ngôi sao trong thế giới giải trí, hắn từ trước đến giờ chẳng có hảo cảm, loại nữ nhân này từ trước đến nay hắn luôn khinh thường.
“Anh họ à, đừng có mang theo thành kiến như vậy… nữ nhân này trong thế giới giải trí, ai cũng biết, tên là Mị Tâm, gần hai năm nay luôn được hàng tỉ người trên mạng bầu chọn là nữ minh tinh gợi cảm nhất Châu Á, 99% nam nhân bình thường đều muốn cô ấy trở thành tình nhân. Gương mặt hoàn mỹ, dáng người như yêu nữ, ánh mắt câu hồn, đặc biệt tạo cho người ta ấn tượng đặc biệt, khiến người khác tinh thần rối loạn, nhiệt huyết sôi trào… những lời của anh mà để fan của cô ấy nghe được thì sẽ náo động cho coi”- Đường Phiền nhìn anh họ, khoa trương nói.
“Chỉ có ngươi vô vị rãnh rỗi mới đi thích phụ nữ đẹp, hào nhoáng bên ngoài..”- Tề Lãng nhịn không được nói móc hắn. Nữ nhân trong làng giải trí xinh đẹp thì nhiêu, hắn cũng không biết Mị Tâm có gì đặc biệt, nữ nhân càng xinh đẹp sợ là càng không biết giữ thân.
“Anh họ, anh đừng đã kích em nữa được hay không? Hảo, em hôm nay không để cho anh nói Mị Tâm như vậy. Anh đừng coi thường Mị Tâm, hai năm nay, cô ấy nữ minh tinh xuyến hồng, nghe nói ra không ít đĩa nhạc, đĩa nào cũng đại thắng, nàng ở HÀn Quốc phát triển sự nghiệp, dạo gần đây mới về nước. Sự xinh đẹp gợi cảm của nàng khiến vô số nam nhân điên cuồng, nghe nói có người mê nhạc chỉ vì muốn nhìn thấy mặt cô ấy mà đợi dưới dầu suốt bảy ngày không rời đi, thiếu chút nữa là chết vì đói, sau đó đưa vào bệnh viện.. buổi biểu diễn của nàng thì khỏi nói, hàng trăm vệ sĩ quay quanh cô ấy.. ngăn không cho những kẻ mê nhạc tới phát điên đến gần…”
Nhìn Tề Lãng không chút hào hứng, Đường Phiền càng lúc càng không tin Tề Lãng như thế, ra sức giải thích.
“Đặc biệt hơn, Mị Tâm rất thần bí, cũng rất phóng khoáng, cô ấy cho tới bây giờ chỉ làm việc chứ chưa từng tham dự tiệc, khiến rất nhiều tổng tài càng hứng thú muốn mời nàng đến để quang vinh. Ngay cả xí nghiệp Lâm Thị, lão tổng Lâm Thụy Thiên cũng không ngoại lệ. Nghe nói, hắn ta dù tướng mạo xấu xí, nhưng rất cao ngạo, tự phụ, đối với phụ nữ rất hào phóng, biệt thư khu nhà cao cấp, kim cương châu báu cũng không hề ngại, cho nên nữ nhân đều vây lại, các ngôi sao rất thích. Ngeh nói ca sĩ Lisa cũng do một tay hắn nâng đỡ. Thậm chí nhiều mỹ nự ngôi sao còn chủ động yêu thương nhung nhớ, nhưng bị hắn ta không hề nể mặt mắng cút ra ngoài, nói gì. “Đối với loại phụ nữ ai cũng có thể lấy làm chồng ta không có hứng thú…” có thể thấy hắn đối với phụ nữ yêu cầu rất cao. Nhưng hiện tại, ai cũng biết, Lâm tổng nhiều lần mời Mị Tâm, công bố chỉ cần nàng đưa ra điều kiện, muốn bầu trời ánh trăng hắn cũng sẽ làm được, thậm chí nếu Mị Tâm nguyện ý, hắn sẽ chấp nhận làm bạn cả đời của nàng, đáng tiếc Mi Tâm lại chưa từng ra mặt trả lời..”- Nói đến đây, Đường Phiền cũng bội phục Mị Tâm, ở nơi hang bẩn vẫn còn có thể sống được như vậy.
“Như vậy so với đám phụ nữ bốc đồng kia, cô ta còn sống đến bây giờ tính ra cũng may mắn”- Tề Lãng nghe Đường Phiền miểu tả, không lưu tâm bổ sung thêm một câu.
“Anh không nghe nói sao? Phụ nữ thất thường nhất định sao lưng có nam nhân rất sủng nàng!! Mị Tâm chưa bao giờ dự tiệc, chỉ trừ bỏ Thiên vương Ôn Bác. Ôn Bác chuyện xấu quả nhiên không ít, nhưng chưa bao giờ chính miện thừa nhận phụ nữ, chỉ có đối với Mị Tâm, hắn công bố là người quan trọng nhất. Có nam nhân nào lại để nữ nhân của mình đi bồi nam nhân khác? Lại là một nữ nhân sắc nước hương trời có một không hai! Nếu ta là hắn, ta nhất định đem Mị Tâm giấu trong nhà, nụ cười của nàng có thể khiến xương cốt nam nhân hóa thành tro.. Đáng tiếc cô ấy như Hằng Nga tiên nữ, mỹ lệ tinh khiết chỉ có thể nhìn không thể sờ. Anh nói xem, cô ấy xinh đẹp quyến rũ như thế chụp bao nhiêu ảnh thì bấy nhiêu ảnh sẽ bán hết”
“Đừng có khuếch đại như thế.. hàm lượng nguyên tố trong người ngươi.. khi nào mới bình thường hã”- Đường Phiền thầm mến nữ nhân không nói, lại còn làm điệu bộ đàn bà. Tề Lãng không nhịn được thốt lên.
“Haizz ta rốt cuộc vẫn là kẻ không bình thường? Nhưng anh nói thử xem… chuyện ta thích một nữ nhân quyến rũ là không bình thường… hay người từ hồi phổ thông vì một người con gái tự phong bế bản thân không chạm nữ nhân mới không bình thường”- Đường Phiền tức giận nhét tạp chí vào lòng Tề Lãng, lúc này mới phát hiện vẻ mặt hắn lúc xanh lúc tím.
Hắn đã chạm vào đại kị của Tề Lãng, từ năm năm trước khi Bộ Mỹ Mỹ biến mất không hiểu tại sao, nàng đã trở thành cấm kỵ trong lòng Tề Lãng. Nghe lời hắn nói, Chu Hải Lỗi cũng bị dọa.
Trong phòng trở nên yên tình, Chu Hải Lỗi và Đường Phiền đều cẩn trọng nhìn về phía Tề Lãng, không biết làm sao phá vỡ yên lặng. Đường Phiền hận không thể cắn đầu lưỡi chết đi!! Thật sự hắn đối với Tề Lãng có chút áy náy, nếu năm đó hắn không gây chuyện, thì Tề Lãng hôm nay có thay đổi một trăm tám mươi độ thế này không?
Tuy rằng không biết Bộ Mỹ Mỹ và Tề Lãng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn hiểu, Bộ Mỹ Mỹ đối với Tề Lãng hết sức đặc biệt, đặc biệt đến mức khiến Tề Lãng cả đời khó quên.
Tề Lãng không hề tức giận chỉ liếc mắt nhìn Đường Phiền, không phát hỏa cũng không nói gì, cầm lấy tạp chí lên xem, vừa nhìn thấy bức ảnh chụp cả người cứng ngắc, tay run rẩy, đứng lên.
Là nàng, đúng là nàng, Bộ Mỹ Mỹ!!
Nhìn ảnh chụp Mỹ Mỹ vẻ mặt dịu dàng, quyến rũ, trang phục hoa văn màu sắc phong tình, phối hợp cùng với những trang sức kim cương độc đáo, giống như một vị công chúa cao quí, vẻ đẹp tâm hồn đến nhan sắc đều khiến người ta say đắm. Nhưng gương mặt này, hắn sợ rằng cả đời cũng không dám quên, hắn đã từng nhìn thấy bộ dạng chân thật nhất của nàng, năm năm trước hắn đã từng thấy sự mỹ lệ bị nàng che dấu rất kĩ.
Nhớ tới những chuyện năm năm trước, nhớ tới lời Đường Phiền nói, Tề Lãng tức giận vung tay, chén trà trên bàn rơi xuống, tiếng cốc vỡ thanh thúy vang lên phá vỡ không gian yên tĩnh, Hải Lỗi và Đường Phiền sợ tới mức đều rung lên.
“Anh họ… “- Nhìn thái độ tức giận khác thường của Tề Lãng, Đường Phiền cảm thấy khó hiểu liền gọi nhỏ.
Tề Lãng đứng dậy, không nói được lời nào đi đến phòng ngủ, đi được nửa đường đột nhiên nhớ tới gì đó liền quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Đường Phiền, bá đạo cực điểm nói:
“Mặt kệ nàng là Mị Tâm cao ngạo, hay hằng nga trên trời; trong vòng nửa năm, người của nàng, lòng của nàng ta đều có được, ta sẽ tự tay lột mặt nạ nàng xuống…. Ngươi tốt nhất đừng có bất cứ ảo tưởng nào với nàng!”- Hắn sẽ làm nàng nếm thử mùi vị bị người yêu vứt bỏ, hắn sẽ tự tay hủy diệt nàng.
Năm năm qua, hắn vì nàng sống không bằng chết, nàng lại cùng nam nhân khác vui vẻ? Hắn sẽ không tha thứ cho nàng, những gì nàng gây ra cho hắn, hắn sẽ đòi lại gấp đôi. Chưa từng có nữ nhân nào lại đùa giỡn tình cảm hắn như vậy, chưa từng!
“Lãng, cậu..”- Nhìn Tề Lãng vẻ mặt tuyệt hận, Chu Hải Lỗi và Đường Phiền đều cảm thấy giật mình, khẩn trương đứng lên. Chuyện gì vậy? Lúc nãy hắn còn tỏ vẻ khinh bỉ, không hứng thú, sao bây giờ lại…?
“Không tin? Chúng ta ở đây đánh cuộc? Tiền đặt cuộc chính là… toàn bộ tập đoàn Kinh Đế!! Nếu ta thua.. ta sẽ nhường lại vì trí tổng tài, hai người ai cũng có thể làm!”- Tề Lãng mỉm cười lạnh lùng, nhìn vẻ mặt khó hiểu của hai người vô tình nói.
Nghe lời Tề Lãng nói, Đường Phiền và Chu Hải Lỗi trợn tròn mắt? Hắn có biết hắn đang nói gì không? Toàn bộ tập đoàn Kinh Đế? Hắn điên rồi sao?
“Anh họ. Sao lại…. anh…”
“Ra ngoài đi… đừng quên đóng cửa!”
Đường Phiền vừa định hỏi Tề Lãng sao làm như vậy, đã Tề Lãng cả nửa ngày cũng chưa nói một câu, chỉ lạnh lùng liếc mắt ra lệnh tiễn khách sau đó đi vào phòng ngủ, cả người như Diêm La đến từ Địa Ngục, nhưng lại khiến người ta không rét mà run lên.
“Ta nhìn lầm sao…?”- Chu Hải Lỗi nhìn theo bóng Tề Lãng biến mất, nhịn không được ngơ ngác hỏi Đường Phiền, hắn chưa bao giờ thấy Tề Lãng đối với nữ nhân hứng thú như thế? Càng chưa từng nhìn thấy hắn có phản ứng mạnh như thế.
Đường Phiền nhìn Hải Lỗi không nói gì, hắn cũng khó hiểu.