Lâm Cảnh Nhàn phải nói như vậy, thì Lâm Tân Mẫn mới không chỉ ra được lỗi lầm gì.
“Hừ,lẽ nào gặp những kẻ trên núi Hổ Đầu, là đúng ư?” Ngữ khí của Lâm Tân Mẫn trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo chút chất vấn.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn lại rất muốn hỏi Lâm Tân Mẫn một chút, nàng nói chuyện với người trên núi Hổ Đầu là sai ư.
Nhưng vào lúc này, Lâm Cảnh Nhàn biết, vận mệnh của nàng và mẫu thân, vẫn còn bị nắm giữ ở trong tay của Lâm Tân Mẫn. Vào lúc này, tuyệt đối không thể nói năng lỗ mãng được. Nàng có thể nói năng vô lễ với di nương và Lâm Cảnh Nguyệt, nhưng đối mặt với phụ thân trên danh nghĩa này, thì mặt ngoài, nàng vẫn phải tạo ra chút tôn kính, nếu không sẽ mang đến không ít rắc rối cho nàng.
Đã hai đời làm người, sự nhẫn nại này, Lâm Cảnh Nhàn vẫn nên phải có.
Lâm Cảnh Nhàn ủy khuất, nhìn thoáng qua Lâm Tân Mẫn, thấp giọng nói: “Phụ thân, người đã biết, con gặp được người trên núi Hổ Đầu rồi sao?”
Lâm Tân Mẫn liếc nhìn Lâm Cảnh Nhàn một cái, rồi không nói gì thêm nữa.
Lúc này, Trình Tri Quân đã bước ra, nói: “Lâm bá phụ, ta nghĩ, bá phụ đã hiểu lầm rồi, đích thực hôm nay Lâm đại cô nương có gặp phải một vài tên vô lại, những kẻ đó cũng có thể là những kẻ trên núi Hổ Đầu, nhưng mà, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì cả…”
“Chẳng qua, hôm nay, lúc Lâm đại cô nương ra ngoài mua chọn đồ vật, là có ước hẹn với tại hạ. Lúc Lâm Đại cô nương bị quấy nhiễu, ta cũng chỉ dùng chút ít công phu để lẩn trốn mà thôi…” Trình Tri Quân nói dối mà không biết chớp mắt.
Khóe môi của Lâm Cảnh Nhàn khẽ nhếch lên, Trình Tri Quân nói dối giúp cho nàng, đến thuận miệng luôn rồi.
Hàm ý trong lời nói của Trình Tri Quân chính là, đây chẳng qua chỉ là một tình tiết tai nạn nho nhỏ, có hắn phụng bồi nàng, căn bản cũng không thể xảy ra chuyện gì lớn lao cả.
Về phần, cuộc gặp gỡ bí mật giữa Lâm Cảnh Nhàn và Trình Tri Quân, tuy có chút ám muội, nhưng so với sự tình của Lâm Cảnh Nguyệt, thì chỉ là mưa phùn phủi bụi mà thôi. Ngôn Tình Hài
Cho dù Lâm Tân Mẫn da mặt có dày đến đâu đi nữa, cũng không thể vì chuyện này mà tấn công Trình Tri Quân và Lâm Cảnh Nhàn được. Nếu làm như vậy, thì ý tứ che chở Lâm Cảnh Nguyệt đã quá rõ ràng minh bạch rồi.
Lâm Tân Mẫn nhìn thấy Trình Tri Quân nói đến như thế, cũng không có ý định tiếp tục truy cứu xuống nữa.
Đây cũng là một chuyện xấu, bất kể chuyện gì đã xảy ra, nhưng nếu đã có một tấm màn che đậy rồi, thì hắn đâu cần gì phải nhất định làm rõ chân tướng sự việc chứ?
Lâm Tân Mẫn suy nghĩ cho Lâm phủ, cho dù Lâm Cảnh Nhàn thực sự có xảy ra chuyện đi chăng nữa, chỉ cần hắn đè xuống, thì tất nhiên là sẽ được, nói chi là, vào lúc này, Trình Tri Quân đã nói ra những lời như thế rồi.
Lâm Tân Mẫn liền nói: “Ta đã nhận được thư đòi tiền của người trên núi Hổ Đầu đem tới, nhưng hắn đã không thành công, đây chẳng phải là trong bất hạnh gặp được may mắn sao.”
Lâm Cảnh Nguyệt kinh ngạc nhìn Lâm Tân Mẫn, bật thốt lên: “Phụ thân, sao người có thể tùy tiện bỏ qua cho một kẻ nữ nhân bại hoại môn phong được chứ? Người hẳn nên đem cái loại nữ nhân đã làm ô uế mặt mũi này dìm xuống sông mới đúng!”
Lúc này, Vương Thị mới lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Cảnh Nguyệt, nói: “Nếu như chuyện này phải dìm xuống sông, vậy …chuyện quyến rũ tỷ phu của mình, thì phải điểm thiên đăng!”
(điểm thiên đăng: là một loại hình tàn khốc, mang quần áo của phạm nhân lột ra hết, sau đó dùng vải bố bọc lại, bỏ vào lu dầu ngâm một ngày. Đến đêm ngày hôm sau, đem phạm nhân đó treo lên một cái cây thật cao, từ trên chân đố lên.)
Sắc mặt của Lâm Cảnh Nguyệt liền trắng nhợt, mặc dù chuyện nàng làm với Trình Tri Hiểu là để đạt được mục đích của mình, nhưng nó cũng hoàn toàn hủy hoại đi danh tiếng của nàng. Bây giờ, nàng đi đến nơi nào, cũng đều bị mọi người đem ra bàn tán xôn xao.
Cũng có một số nữ hài tử thường ngày vẫn hay qua lại chơi với nàng, bây giờ, cũng đã phớt lờ nàng.
Nam nhân của tỷ tỷ mình cũng có thể xuống tay, ai mà biết được, phu quân của các nàng có bị ả quyến rũ hay không?
Vả lại nếu chơi với dạng người như thế quá nhiều, không chừng lại ảnh hưởng đến thanh danh của mình luôn!
Những nử hài tử của các đại gia đình danh tiếng không hề ngu ngốc, cho dù những nữ hài tử này có chút ngốc đi chăng nữa, thì đằng sau các nàng, vẫn luôn có những trưởng bối đầy sự hiểu biết.
Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt nghiễm nhiên đã bị cô lập.
Hơn nữa, địa vị của Trần di nương ngày càng không bằng lúc trước, những vị chính phu nhân vốn đã không nhìn thuận mắt một vị thị thiếp vượt qua chức phận. Vào lúc này, các vị chính phu nhân đó lại càng không muốn thân cận, hay kết thân với hai mẹ con nàng.
Trình Tri Quân tiếp tục nói: “Ta đã giải thích xong, hôn ước giữa ta và Lâm đại cô nương vẫn còn đó, ta hi vọng, một số người sẽ không tự mình đi suy đoán bừa bãi như thế!”
“Trình Tri Quân, ngươi sẵn sàng nguyện ý giữ lại người phụ nữ đã bị bọn người ở núi Hổ Đầu làm bẩn sao?” Lâm Cảnh Nguyệt tức giận nói.
Bốp… Một âm thanh giòn giã vang lên.
Lời Lâm Cảnh Nguyệt chưa nói xong, thì đã bị Lâm Cảnh Nhàn tát một cái bạt tai.
Nghĩ đến, trước đây Lâm Cảnh Nguyệt vẫn còn nợ nàng một cái tát.
Cái tát này, Lâm Cảnh Nhàn đã dùng hết sức để trực tiếp in năm ngón tay lên mặt của Lâm Cảnh Nguyệt.
Lâm Cảnh Nguyệt khiếp sợ che đi mặt mình.
Nàng không thể ngờ rằng, Lâm Cảnh Nhàn lại có lá gan lớn đến như thế, dám xuống tay với nàng.
Nàng tức giận nói: “Ngươi!”
“Ta thì sao? Trước kia, người làm trưởng tỷ như ta lại bỏ bê không quản giáo ngươi. Bây giờ suy nghĩ lại, để ngươi dưỡng thành một người không có đầu óc, tính cách lại như vậy, đều là lỗi của ta! Ngươi nói như vậy, chẳng khác nào làm bại hoại thanh danh Lâm gia của chúng ta. Đối với ngươi, thì có thể gả cho một gia đình tử tế, nhưng nếu là nữ hài tử của các vị thúc thúc khác, thì nhân duyên có lẽ sẽ rất khó khăn!"
“Lâm Cảnh Nguyệt, cho dù có ghen thì cũng phải có giới hạn của nó! Ta đã tặng Trình Tri Hiểu cho ngươi, ngươi lại không biết dừng, vậy ta rất vui lòng mà gả cho hắn để làm chính thê đó!”
Lâm Cảnh Nhàn kích thích Lâm Cảnh Nguyệt.
Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt lại nhìn Trình Tri Quân nói: “Trình Tri Quân, ngươi nhìn thấy chưa, cô ta, vậy mà, dám ở trước mặt ngươi, đòi gả cho huynh trưởng ngươi!”
Trong mắt Trình Tri Quân không chút tức giận, mà tựa như cười nhưng lại không cười nói: “Còn tốt hơn người nữ nhân lại dám trèo lên trên giường huynh trưởng của ta!”
Một kích này của Lâm Cảnh Nguyệt như vậy lại không trúng, còn bị Trình Tri Quân phản kích lại, sắc mặt ngày càng khó coi hơn.
Nàng ủy khuất nhìn Lâm lão phu nhân và Lâm Tân Mẫn, nói: “Phụ thân! Tổ mẫu! Tỷ ấy dám đánh ta!”
Lâm Tân Mẫn trầm mặt không nói, quả thực cũng nên giáo huấn Lâm Cảnh Nguyệt một chút, chuyện này đã không cho phép được nhắc lại tung tung rồi.
Cũng bởi vì chuyện của Lâm Cảnh Nguyệt, mà mấy người ở những phòng khác đã oán giận lời ra tiếng vào.
Bây giờ, Lâm Cảnh Nhàn lại gặp phải chuyện như thế.
Về sau, chỉ sợ, nữ nhi trong Lâm gia này cũng không thể gả được cho các gia đình tử tế nữa.
Thân là nhất mạch gia chủ, Lâm Tân Mẫn phải suy xét rất nhiều, mặc dù đối với các nữ hài tử khác hắn không có tình cảm gì mấy, nhưng hắn không thể không quan tâm đến chuyện nhân duyên của những nữ hài tử này.
Về sau những nữ hài tử này kết hôn với ai, trong tương lai cũng rất có ý nghĩa đến sự phát triển lớn mạnh của Lâm gia.
Nếu bị Lâm Cảnh Nguyệt quấy rối đến như vậy, thì e là Lâm gia cũng trở thành trò cười lớn nhất trong thành Thanh Châu này rồi!
Về phần Lâm lão phu nhân, bà có đau lòng cho Lâm Cảnh Nguyệt, thì các cháu gái khác bà cũng không thể thờ ơ, chẳng hạn như bọn nhỏ của Lâm Tân Trác, đó cũng là tâm can bảo bối của bà.
Đối với sự biểu hiện của Lâm Cảnh Nguyệt ngày hôm nay, bà cũng có chút ít thất vọng.
Thế là liền khoát tay nói: “Ta mệt rồi.”
Nói xong, Lâm lão phu nhân liền rời đi, vì chuyện này đã được áp xuống, cho nên, chuyện của Lâm Cảnh Nhàn không cần phải xử trí thêm, nếu thực sự đem đi xử trí, ngược lại, sẽ khiến người khác cảm thấy đã có chuyện xảy ra.
Lâm Cảnh Nguyệt đã như thế, bà cũng không muốn quan tâm nữa.
Đứa cháu gái này cũng nên được giáo huấn một chút, bằng không, về sau khi đến Trình phủ rồi, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đâu!