Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấy vẻ mặt của Trình Tri Quân có chút thay đổi, nàng hơi nhíu mày, cảm thấy cái tên Trình Tri này có chút gì đó, hỉ nộ vô thường nha.
Trình Tri Quân chỉ cười mà không nói, xe ngựa lần lượt đi về phía trước, đi được một lút sau, thì dừng lại.
Lâm Cảnh Nhàn nhìn ra bên ngoài liền thấy, đây không phải là Lâm phủ, mà là một tòa nhà không biết tên gọi là gì.
Trình Tri Quân liếc nhìn Lâm Cảnh Nhàn, rồi nói: “Xuống đây đi.”
Tòa nhà này rất hẻo lánh, lại không có người qua lại, Lâm Cảnh nhàn có chút bối rối, không biết đây là đâu, nhưng vẫn bước xuống.
Trình Tri Quân đứng đợi Lâm Cảnh Nhàn, sau đó ra hiệu cho Lâm Cảnh Nhàn cùng hắn đi về phía trước.
Lúc này, Tả Kiếm đã nhanh nhẹn mở cửa ra, đây là một phủ viện không quá lớn.
Sau khi đi vào, nàng nhìn thoáng qua khung cảnh bày biện ở bên trong.
Ở chính giữa sân là một cây hòe to lớn, xung quanh còn trồng một số loại hoa và cây cỏ nhỏ.
Bốn phía là những gian nhà, nó chính là một tứ hợp viện nho nhỏ.
Trình Tri Quân liếc nhìn Lâm Cảnh Nhàn rồi nói: “Ta đã sai người đi mua cho nàng vài bộ y phục rồi, nàng có thể rửa mặt chải đầu sạch sẽ gọn gàng, rồi hẳn trở về.”
(hihi, ta không ngờ huynh ấy lại chu đáo với tỷ đến như vậy:””)
Lâm Cảnh Nhàn mở to mắt nhìn Trình Tri Quân, hắn là đang giúp mình sao? Bằng không, hắn sẽ không quan tâm đến một thân chật vậtcủa nàng mà quay trở về Lâm phủ, đúng không?
“Huynh……” Lâm Cảnh Nhàn do dự, muốn hỏi.
Trình Tri Quân lên tiếng trước, mở miệng nói: “Lâm đại cô nương là ân nhân cứu mạng của ta, tất cả cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ, coi như đây là một chút tiện lợi từ ân cứu mạng của cô nương đi.”
Khi Trình Tri Quân nói lời này, bên trong giọng nói còn mang theo ý cười.
(Tự nhiên ta lại cảm thấy huynh thật là đẹp troai nha ( =ノωヽ=))
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn chợt nhận ra rằng, lúc Trình Tri Quân cười rộ lên lại đẹp vô cùng, tựa như gió thổi bên trong rừng trúc, thật khiến lòng người cảm thấy thư thái thanh nhã.
Lâm Cảnh Nhàn hơi khép tay áo lại.
Sau đó, hành lễ với Trình Tri Quân, nói: “Vậy đa tạ huynh.”
Nếu Trình Tri Quân nguyện ý, Lâm Cảnh Nhàn cũng rất vui vẻ thoải mái, nếu Trình Tri Quân vì sự trong sạch của nàng mà làm lớn chuyện, vậy nàng thực sự không biết phải làm sao nữa.
Cứ xem như Trình Tri Quân không muốn cưới nàng, thì chuyện ở núi Đầu Hổ cũng không thể để người khác biết được, bởi vì nó chính là nguyên nhân nàng bị lui hôn.
Bằng không thanh danh của nàng ở trong phủ sẽ hoàn toàn bị mất hết.
Nếu bởi vì cái này mà không gả được chồng, cũng không sao, nhưng nếu tùy tiện bị gả đi cho một người nào đó khác thì…
Tuy nàng sớm đã thất vọng với nam nhân, nhưng không có nghĩa, nàng sẽ biến cuộc đời mình thành một trò cười.
Vì gả chồng là số mệnh mà nàng không thể tránh, thì nàng sẽ cố gắng hết sức để tự mình lựa chọn một con đường tốt nhất, không cầu phu thê ân ái, chỉ cầu được tôn kính như tân. Chí ít nàng cũng không cần phải đề phòng, ở sau lưng mình, người hôn phu này sẽ vì người phụ nữ khác mà thọc nàng một đao.
Rất nhanh y phục của Lâm Cảnh Nhàn đã được mua về, là một bộ y phục cẩm vân màu hồng nhạt, trên đó còn thêu hoa văn hải đường mùa thu.
...
Trước khi quay về, Thải Liên cũng đã đến.
Lâm Cảnh Nhàn định cùng Thải Liên quay trở về, nhưng Trình Tri Quân đã bước tới, đi đến bên cạnh Lâm Cảnh Nhàn rồi nói: “Đi thôi.”
Hả? Lâm Cảnh Nhàn đã rất sốc khi nghe được điều này, gì mà đi thôi? Chẳng lẽ Trình Tri Quân muốn cùng nàng trở về ư?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng càng trở nên kỳ quái, nàng cố ý nói: “Trình nhị công tử, không mua bán được thì vẫn còn nhân nghĩa, chuyện từ hôn, có thể để sau này hẳn bàn đến không?”
Bước chân Trình Tri Quân có hơi dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lâm Cảnh Nhàn.
Nàng nói hai chữ từ hôn, sao nghe nhẹ nhàng đến như vậy? Nếu một nữ tử bình thường, chỉ nghĩ đến thôi, hẳn là đau lòng muốn chết rồi, vậy mà, Lâm Cảnh Nhàn, vào lúc này lại rất bình tĩnh, ung dung.
Thái độ này, đã khiến sắc mặt của Trình Tri Quân lại trở nên lạnh lùng đi.
Tuy nhiên, bộ dáng này của Trình Tri Quân, rơi vào trong mắt nàng, lại khiến nàng nghĩ rằng, Trình Tri Quân rất để ý đến chuyện ở núi Hổ Đầu, và muốn từ hôn nàng.
Lâm Cảnh Nhàn nghĩ nghĩ, thôi, dù sao nàng cũng yên lòng một chút.
Vốn dĩ nàng đang do dự chuyện của Trình Tri Quân, nhưng hiện giờ, bản thân hắn lại không nguyện ý, vậy nàng sẽ tránh được cảm giác khó xử nha.
Lâm Cảnh Nhàn không vì chuyện này mà oán hận Trình Tri Quân, cũng không có lý do gì để mà oán hận, nàng vốn muốn gả cho hắn, bởi vì nàng đã tính toán kĩ lưỡng rằng Trình Tri Quân sẽ không sống được bao lâu.
Bây giờ nàng chỉ nghĩ đến, làm thế nào để có thể sớm tụ sớm tan.
Không đợi hai người kịp nói gì, Thải Liên liền có chút kích động nhìn Trình Tri Quân nói: “Trình nhị công tử, ngài vạn vạn đừng vì chuyện này mà từ hôn với tiểu thư, ở trên núi, tiểu thư không có bị người ta xúc phạm đến, trong lòng tiểu thư có ngài! Ngài hãy vì chút tình cảm sâu đậm của tiểu thư, mà đừng từ hôn!”
Nói cho cùng, có một số việc Thải Liên làm sao biết rõ.
Nàng chỉ nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn nói chuyện, nên còn tưởng rằng hai người đã nói về chuyện này rồi, cho nên, mới thốt ra những lời như vậy.
Trình Tri Quân nghe những lời nói của Thải Liên rất rõ ràng, hắn kinh ngạc nhìn Lâm Cảnh Nhàn.
Lòng nàng có hắn sao?
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn hận không thể khâu luôn cái miệng của Thải Liên, sau đó cắn đứt lưỡi của nàng luôn.
Vì để thuyết phục mọi người, nên nàng mới nói như vậy, chứ nàng vì cái gì mà phải gả cho tên bị bệnh gần chết này chứ!
Nhưng chỉ trong một khắc, Trình Tri Quân lại nhớ đến những gì nàng đã nói với Trình Tri Hiểu, vì thế hắn cho rằng, nha đầu Thải Liên này có lẽ đã nghe lầm gì chăng.
Trình Tri Quân kiên định nói: “Ta sẽ không từ hôn.”
Thải Liên nghe vậy, hai mắt sáng ngời, thực sự nàng rất mừng cho tiểu thư nha.
Còn về phần Lâm Cảnh Nhàn, vào lúc này nàng lại có chút kinh ngạc, vì sao lời nói của hắn lại không như những gì mà nàng nghĩ chứ?
Trong lòng nàng có chút cảm xúc uất ức không nói nên lời.
Nhưng chính ngay lúc này, Trình Tri Quân đã nói tiếp: “Cho dù thật sự đã xảy ra chuyện, thì cũng chỉ là bất đắc dĩ, đối với một người mà nói, tính mạng quan trọng hơn rất nhiều, ta sẽ không vì chuyện này mà đi từ hôn.”
Lâm Cảnh Nhàn nghe thấy những lời nói thâm thúy của Trình Tri Quân, nàng có chút sững sờ, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Trong đôi mắt nàng, giờ đã có những làn sóng ánh sáng lăn tăn.
Người nam tử trước mắt này, giọng nói lúc nào cũng kiên định, tựa như không có chuyện gì có thể đánh động được đến hắn.
Lâm Cảnh Nhàn nghĩ nghĩ, đây chính là câu trả lời tốt nhất, hơn là nguyện ý đi tin tưởng nàng.
Thậm chí nàng còn nghĩ rằng, nếu kiếp trước có thể gặp được Trình Tri Quân, có lẽ con của nàng cũng sẽ không phải nhận lấy cái chết như vậy.
Nhưng bây giờ có nghĩ đến, thì tất cả cũng đều vô ích, Lâm Cảnh Nhàn cảm kích nhìn Trình Tri Quân, mỉm cười cảm ơn hắn.
Bởi vì lời nói của Trình Tri Quân quá kiên định, khiến lòng nàng có chút dao động.
Nàng nghĩ, chỉ tiếc, trên người hắn lại có chỗ thiếu hụt, lại phải chết sớm, nhưng hắn so với Trình Tri Hiểu, thì càng giống một con người hơn.