Lâm Cảnh Nhàn híp mắt, cười một cái. Sau đó, mở chiếc hộp ra.
Trên chiếc khăn gấm màu đỏ, có một viên đông châu tròn trịa, tuy không lớn, nhưng nó cũng là một thứ rất có giá trị liên thành.
Đối với các gia đình giàu có mà nói, khi nhìn thấy nó cũng sẽ không cảm thấy mới lạ gì, hoặc sẽ không vì nó mà rung động. Nhưng khi Hứa tử nhìn thấy nó, thì bà đã thực sự rung động rồi đó.
Lâm Cảnh Nhàn lại đẩy nó về phía trước: "Sau khi nương ta trở về phủ, liền được nhận lại quyền quản lý hậu trạch thêm lần nữa. Bà ấy nhận ra đã lơ là việc chăm sóc ta, vì thế mới cầm đông châu này, bảo ta đem tặng lại cho cô, coi như là lời đáp tạ năm đó cô đã hết lòng dạy dỗ ta."
Lời này của Lâm Cảnh Nhàn, nghe như là lời của một người làm mẹ cảm tạ vị sư nương đã dạy bảo nữ nhi mình.
Nhưng nếu để ý một cách cẩn thận, thì bên trong lại có rất nhiều tin tức.
Ví như trong câu nói của Lâm Cảnh Nhàn, chuyện Vương thị lại một lần nửa trở thành quản gia của Lâm phủ, khiến cho Hứa tử có chút kinh ngạc.
Ví như, trong câu kia của Lâm Cảnh Nhàn, là nói thứ này chính là Vương thị đưa tới, khiến cho Hứa tử cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Trong lòng Hứa tử nhanh chóng tính toán, nếu lần này, trong lễ hội thi đấu, Lâm Cảnh Nhàn mà thua cho Lâm Cảnh Nguyệt, vậy Vương thị có thể bỏ qua cho bà không?
Mấy ngày qua, bà cũng nghe được rất nhiều chuyện liên quan đến Lâm gia. Nhưng bà cũng không quá để tâm đến. Dẫu sao, những gì mà Trần di nương đã làm lúc trước, cũng đã khiến cho bà có ấn tượng rất sâu sắc rồi.
Căn bản Hứa Tử không thể ngờ rằng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Vương thị với tư cách là một người từ Ngọc Từ am trở về, lại có khả năng và thủ đoạn để ép được Trần di nương đi đến bước này.
Bây giờ, Lâm Cảnh Nhàn đã nói ra được những lời như vậy, Hứa tử biết những tin đồn mà bà nghe thấy trong những ngày qua, không hoàn toàn chỉ là tin đồn, mà nó chính là sự thật.
Hiện giờ, Trần di nương đã thất thế.
Làm người mà, kẻ thức thời mới chính là trang tuấn kiệt, Hứa tử lại không phải là một kẻ ngốc, chẳng qua Hứa tử chỉ muốn dò la thêm một chút tin tức, vì thế Hửa tử liền lau trán một cái, rồi nói:"Nếu là do phu nhân đưa cho, vậy ta làm sao có thể không nhận được, nhưng mà, kỹ thuật dạy thêu hai mặt đó, ta cần phải suy nghĩ thêm."
Lâm Cảnh Nhàn biết, Hứa tử này rất khôn khéo, sợ rằng cô ta còn muốn hỏi thêm tình hình trong phủ nhà nàng đây mà.
Nghĩ đến tình hình trong phủ, Lâm Cảnh Nhàn cũng không sợ ả đi thăm dò.
Hiện giờ, bụng của La Bình Nhi mỗi ngày một lớn, phụ thân thì ngày nào cũng đều ở bên cạnh La Bình Nhi.
Trần di nương đã hai lần chọc giận đến phụ thân, điều này đã khiến cho phụ thân mất hết kiên nhẫn. Mặc dù Trần di nương và các di nương khác ở trong phủ địa vị không giống nhau, nhưng cũng không được giống như xưa nữa rồi.
Lâm Cảnh Nhàn liền cởi mởi, thoải mái nói:"Vậy Hứa tử sư nương cứ từ từ suy nghĩ, ta sẽ đợi hồi âm của cô."
Hứa tử nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Lâm Cảnh Nhàn, chợt cảm thấy, hình như suy nghĩ của mình đã bị Lâm Cảnh Nhàn nhìn thấu rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa tử lại hoảng sợ, những cô nương được mẫu thân dạy dỗ quả nhiên không giống nhau, trước kia, khi Vương thị không có ở trong phủ, Lâm Cảnh Nhàn là loại cô nương như thế nào, bà đích xác biết rất rõ ràng.
Hứa tử không dám ở lại lâu, không biết là vì sao, trong lòng bà đối với Lâm Cảnh Nhàn này, lại có chút sợ hãi.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Lâm Cảnh Nhàn liền cùng với Thải Liên hồi phủ.
Lúc này đã là xế chiều, Khi Lâm Cảnh Nhàn đến trà quán, bầu trời vẫn còn có ánh mặt trời chiếu sáng nhưng trên đương trở về, thì đã có một đám mây đen, đã trải dài thành một mảnh nhanh chóng bao trùm toàn bộ Thanh Châu thành.
Gió tràn vào trong ống tay áo của Lâm Cảnh Nhàn, mặc dù thời tiết vẫn còn rất ấm áp, nhưng trận cuồng phong này quả thực rất lạnh nha.
Lâm Cảnh Nhàn cứng nhắc rùng mình một cái.
Thải Liên vội vàng nói:"Tiểu thư, chúng ta nên đi nhanh nha, nhìn trời hẳn là sẽ có mưa rồi."
Lâm Cảnh Nhàn gật gật đầu nhìn lên bầu trời, nàng biết nếu đi với tốc độ này, nhất định sẽ bị dính mưa cho mà xem.
Huống chi, cảm nhận được cơn gió lạnh gào thét thổi qua bên tai, Lâm Cảnh Nhàn biết, trận mưa này sẽ không nhỏ đâu.
Lâm Cảnh Nhàn không muốn mình bị mắc mưa. Nàng còn chuẩn bị cho lễ hội Khất Xảo, nên không thể để mình bị bệnh được, nàng vẫn còn hy vọng sẽ học được kỹ thuật nữ công gia chánh từ Hứa tử.
Đến lúc đó, nàng muốn nhìn thật rõ, muội muội của nàng luôn có thói quen nổi trội, sẽ như thế nào khi bị nàng đánh bại trước mặt mọi người.
Hơn nữa, ngay cả khi không đấu tranh vì bản thân nàng, thì nàng vẫn muốn vì mẫu thân mình mà tranh đấu.
Mẫu thân không có con trai trưởng, chỉ có mỗi mình nàng thân là nữ nhi, nếu vẫn giống kiếp trước, thì người khác tất yếu sẽ nói một câu rằng nữ nhi của mẫu thân nàng là thứ vô dụng!
Lâm Cảnh Nhàn nhìn chung quanh, nhìn thấy một con hẻm nhỏ, suy nghĩ một chút, liền mở miệng nói:"Đi đường tắt đi.". truyện tiên hiệp hay
Từ hẻm nhỏ này mà đi, chỉ mắt tầm khoảng *một khắc thôi, là có thể đến Lâm phủ.
(*là mười lăm phút)
Nhưng nếu đi đường lớn, thì không biết bao giờ mới có thể tới được Lâm phủ, mắt thấy mưa rền gió dữ sắp tới rồi, Lâm Cảnh Nhàn không muốn chậm trễ thời gian thêm nữa.
Con đường này tuy gần, nhưng rất ít người đi lại, thông thường, một cô nương như Lâm Cảnh Nhàn sẽ không chọn con đường này mà đi.
Nhưng lúc này không còn cách nào khác.
Hơn nữa, Lâm Cảnh Nhàn nghĩ, ban ngày ban mặt, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.
Nhìn con đường nhỏ này, Thải Liên cũng không nghĩ rằng, nàng và Lâm Cảnh Nhàn có thể đi vào.
Vốn dĩ nó là một con đường rất ít người qua lại, vì trời sắp mưa, trên đường càng không có người đi.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn và Thải Liên không nhìn thấy một bóng người nào hết, bọn họ không màng đến hình tượng liền chạy thật nhanh.
Lâm Cảnh Nhàn vội chạy lao đi, đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Thải Liên từ phía sau, Lâm Cảnh Nhàn hoảng sợ, nghĩ rằng Thải Liên bị té ngã, vì thế liền lập tức quay đầu nhìn lại….
Nhưng lúc chuẩn bị nhìn lại…
Trước mắt nàng đã tối sầm, nàng thế nhưng đã bị người nào đó dùng bao trùm đầu rồi.
Lâm Cảnh Nhàn giãy giụa, lạnh giọng nói:"Là ai!"
Đáp lại Lâm Cảnh Nhàn là một tiếng cười lạnh:"Mỹ nhân, ta khuyên nàng thành thật một chút đi, bằng không nàng sẽ phải nếm mùi đau khổ đó!"
Lòng nàng chợt lạnh, biết mình gặp phải bọn cướp rồi.
Lâm Cảnh Nhàn còn chưa kịp suy nghĩ thì cả người đã bị nhấc lên, rồi chuyển động.
Lâm Cảnh Nhàn mở miệng hét lên vài tiếng, giãy dụa vài cái, nàng mới nhận ra mọi thứ đều trở nên vô ích, một lát sau, Lâm Cảnh Nhàn mới phát hiện, dường như nàng đã bị nhét vào trong một chiếc xe ngựa.
Đây là đến đường lớn rồi sao, Lâm Cảnh Nhàn chuẩn bị muốn hét lên.
Lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:"Nếu cô còn hét to, ta sẽ cho cô chết ngay bây giờ!" Một cây đao xuyên qua lớp quần áo rơi trên người của Lâm Cảnh Nhàn.
Lâm Cảnh Nhàn không dám cử động, dưới ống tay áo của mình nàng dùng tay ném vật gì đó xuống dưới mặt đất.
Cổ xe chậm rãi bước đi, để lại một cây trâm lẻ loi trên con đường.
Một xanh một trắng, hai vị nam tử vừa vặn đi ngang qua đây, khi vị công tử mặc thanh y kia khi nhìn thấy cây trâm, liền có chút kinh ngạc.
Sau đó đã dừng lại, cúi người duỗi tay, đem cây trâm hoa nhặt lên xem.