Những phu nhân ở các phòng khác, cũng bởi vì chuyện này, mà đối với Trần di nương cũng chẳng mấy thiện ý.
Chỉ cần nghĩ đến, việc Trần di nương là một thiếp thất lại dám đè lên đầu mình, trong lòng mấy vị phu nhân này cũng đã có không ít tức giận, Trần di nương xuất thân từ đâu? Liệu cơn giận của bọn họ có thể nuốt xuống được chăng?
Chẳng qua, Trần di nương chỉ có thể lọt vào được con mắt của Lão phu nhân mà thôi!
Nói đến vị lão phu nhân này, từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu tương đối thiếu hòa thuận.
Huống chi, Lâm phủ lớn như vậy, chuyện bất hòa với vị lão phu nhân này, cũng không phải chỉ có mỗi mình Vương thị đâu.
Chẳng qua, người khác giỏi che giấu mà thôi, cho dù trong lòng có chút oán hận đối với sự bất công của lão phu nhân, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Thậm chí, ngay cả nghĩ, cũng không dám đi tranh đấu với Lão phu nhân. Cho nên, bọn họ đều đem sự bất mãn này đổ lên hết trên người Trần di nương.
Ngày trước, Trần di nương thường xuyên quán xuyến các chuyện trong phủ, trở thành một người con dâu đức hạnh trong mắt Lâm Tân Mẫn và Lâm lão phu nhân.
Nhưng Trần di nương vẫn luôn đối xử khắc khe với người khác, chẳng hạn, chi phí ăn mặc các thứ, không thể thiếu việc cắt xén các chi phí cho các phòng khác được.
Theo thời gian, việc này chỉ khiến cho sự bất bình của mọi người trở nên ngày càng lớn hơn.
Chỉ là, trước đây Trần di nương và Lâm lão phu nhân rất hòa hợp, nàng gần như một tay che cả bầu trời, cho dù những người trong phòng khác có bất mãn gì đi chăng nữa, nào dám biểu hiện ra ngoài đâu.
Đối phó với Trần di nương thì không sao, nhưng nếu bọn họ trước mặt sỉ vả Trần di nương, thì nhất định, ở phía sau Trần di nương sẽ chạy đến Lâm lão phu nhân mà kể khổ.
Trong Lâm phủ này, Lâm lão phu nhân, chính là một tòa núi lớn, không một ai dám làm phật ý bà.
Nhưng mà hôm nay, khi nhìn thấy Trần di nương bị thất sủng, sau này tám mươi phần trăm sẽ không được quản chuyện nhà nữa rồi, vì thế những người phu nhân ở các phòng khác không thể không hả hê được. Vả lại về sau, cũng sẽ không còn khách khí với Trần di nương làm gì nữa.
Hừ, chẳng qua chỉ là một cái di nương, vậy mà cũng muốn ngang hàng ngồi ăn chung với bọn họ ư.
Tuy nhiên, những người ở phòng khác chỉ dám nghĩ như vậy, nhưng bọn họ cũng không đại biểu sẽ tình nguyện đứng về phía Vương thị và Lâm Cảnh Nhàn, bọn họ có ghét Trần di nương, cũng không phải bởi vì Trần di nương đã từng tổn thương Lâm Cảnh Nhàn và Vương thị, chỉ là vì lợi ích của chính bọn họ mà thôi.
Bây giờ Trần di nương bị cho rớt đài, tâm tư của một số người cũng trở nên sống động hơn, bọn họ muốn lấy lại quyền quản gia về trong tay mình.
Đại nghiệp của Lâm gia rất lớn, khó tránh khỏi việc người khác động tâm, ai cũng muốn giữ quyền lực, đem những thứ tốt nhất vào trong túi mình.
Nhưng lúc này, bọn họ cũng chỉ có tâm tư như vậy, chứ không dám hành động, về phần lúc nào sẽ thực hành, thì còn tùy thuộc vào trong lòng của bọn họ, tùy thuộc vào lúc nào mà sự ham muốn của bọn họ lên đến đỉnh điểm, không cách nào khống chế được nữa.
Sau khi buổi tiệc mừng thọ kết thúc, Vương thị cũng đã làm quen không ít với các phu nhân của phủ khác.
So với trước kia, Vương thị đã bớt đi vài phần lạnh lùng và kiêu ngạo, đã có thêm vài phần mượt mà và khôn khéo, nói năng luôn khiến người ta phải hài lòng vừa ý.
Kỳ thực, Vương thị trước kia không phải không biết chuyện này, cho dù Vương thị rất được phụ thân sủng ái, nhưng Vương gia chính là một gia tộc lớn, cũng không thể mặc kệ Vương thị lớn lên thành một cái người không ra dáng vẻ gì.
Cũng có một số ma ma đến dạy dỗ cho Vương thị.
Chỉ là lúc đó Vương thị còn trẻ, nên tính tình có chút kiêu ngạo, cảm thấy bản thân không cần nghĩ, thì cũng sẽ không thèm nghĩ tới nữa.
Nhưng bây giờ, cuối cùng Vương thị cũng đã hiểu ra, cho dù bản thân nàng vốn đã nản lòng thoái chí, không còn gì để yêu cầu nữa, nhưng bây giờ con gái nàng đã lớn, sắp phải xuất giá, dù sao, nàng cũng phải tự mình làm lấy, cũng phải vì nó mà suy nghĩ.
Trình gia cũng không phải là những gia đình thông thường, khi nữ nhi gả qua đó, đã bị Trình đại công tử lấn át một phần, nếu giờ lại không có nhà mẹ đẻ chống đỡ, chỉ sợ những tháng ngày con gái nàng ở Trình phủ sẽ khó qua.
Mặc dù Trình đại công tử có chút ngỗ ngược vô liêm sỉ, nhưng về mặt ngoài mà nói, Trình đại công tử đích xác vẫn có tiền đồ nhiều hơn so với Trình nhị công tử. Hơn nữa, mặc dù Trình nhị công tử được nuôi dưỡng dưới gối của Trình phu nhân, cũng được tính vào từ đường là con của đích thê, nhưng trên huyết mạch mà nói, hắn cũng không phải chính xác là con của đích thê được.
Lâm Cảnh Nguyệt sẽ là phu nhân của Trình Tri Hiểu, vậy ít nhiều phần nào đó cũng sẽ làm khó Lâm Cảnh Nhàn.
Về phía nhà mẹ đẻ của Lâm Cảnh Nguyệt hay là nhà mẹ đẻ của Lâm Cảnh Nhàn, thì điều quan trong chính là nàng hay Trần di nương có thế lực hơn.
Nghĩ đến đây, lòng Vương thị se lại, bà biết rõ, mình phải làm gì, để về sau sẽ cho con gái của mình có một cuộc sống tốt hơn.
Như người ta nói, làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, tuy nói rằng sự cứng cõi của Vương thị đến hơi muộn, nhưng vào lúc này, bà cuối cùng cũng đã vì con gái mình mà suy nghĩ, đối với mọi chuyện trong Lâm phủ mà sẽ để ý một chút.
Ngày hôm sau, Lâm Cảnh Nhàn lặng lẽ xuất phủ.
Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đi đến gặp Mạc chưởng quầy trước, Mạc chưởng quầy đem mọi chuyện Lâm Cảnh Nhàn giao cho mình, làm rất lưu loát rõ ràng, điều này thực khiến cho Lâm Cảnh Nhàn phải mở mang tầm mắt, nàng có thể cân nhắc việc có thể trọng dụng vị Mạc chưởng quầy này.
Khi Lâm Cảnh Nhàn rời khỏi trà lâu, vì trong lòng đang suy nghĩ về những chuyện này, nên không nhìn đường cho lắm, nàng không cẩn thận đụng phải một người đối diện.
Lâm Cảnh Nhàn khẽ kêu lên một tiếng, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trước mặt mình là một vị nam tử mặc y phục màu trắng, vị nam tử này có hơi thở rất nhẹ nhàng, mang theo vài phần ấm áp, vẻ mặt của hắn, đúng như dự tính ban đầu của nàng.
Đôi lông mày như xúi xa, đôi mắt tựa như hồ nước, từng cái mím môi nở nụ cười đều là vẻ ôn nhu, thực khiến cho Lâm Cảnh Nhàn phải tăng thêm vài phần thiện cảm với người này nha.
Đương nhiên, Lâm Cảnh Nhàn chỉ là có chút ít thiện cảm, chứ không có ý nghĩ gì khác đối với người này cả, loại cảm giác này, cứ như là nàng đang nhìn thấy một chú tiểu cẩu đang vẫy đuôi ở trên đường vậy.
Chậc chậc, hình dung như thế này có vẻ không thích hợp cho lắm, nhưng trên thực tế, nó là như vậy a.
Tóm lại là, ấn tượng tốt không liên quan đến phong nguyệt trăng gió, không chứa đựng tình cảm trong đó.
Bởi vì, vì một nam nhân, nàng đã sống một cuộc đời quá bi thảm rồi, nàng sẽ không thể quên được tất cả những nỗi đau khổ được khắc sâu trong lòng nàng. Cho nên, không thể vì một người nam tử có tướng mạo đẹp mà bị lung lay được.
Trong nháy mắt, Lâm Cảnh Nhàn đã bày tỏ lời xin lỗi của mình: “Ta xin lỗi.”
Có lẽ chính sự sạch sẽ lưu loát trong giọng nói của Lâm Cảnh Nhàn đã thu hút được sự chú ý của đối phương, những nữ tử khi nhìn thấy hắn, ít nhiều cũng sẽ luôn tỏ ra mất tự nhiên, dường như vị cô nương trước mặt này, lại không giống những người nữ tử kia, giọng điệu rất bình thường, thật là hiếm gặp.
Đánh giá nàng một chút, cô nương này trong sáng như một đóa hoa đỗ quyên, tươi đẹp rực rỡ trực tiếp đập vào trong mắt của các vị nam tử.
Lúc này, không đợi vị nam tử này đáp lời, nàng đã né người rời đi.
Vị nam tử đứng đó, nhìn thoáng qua bóng dáng của nàng không chút do dự mà rời đi, hắn chỉ mỉm cười, rồi sau đó lại bước vào bên trong nhã lâu.
Điều mà Lâm Cảnh Nhàn không biết, bên trong căn phòng trang nhã này, lại có một người khác nữa mà Lâm Cảnh Nhàn khá quen thuộc đang ngồi chờ ở đó.
Không phải ai khác, đó chính là Trình Tri Quân
Mạc chưởng quầy biết Trình Tri Quân tới, nhưng hắn có chút khó đoán ra được thái độ của Lâm Cảnh Nhàn đối với Trình Tri Quân này…
Ai mà biết, nếu hắn nhắc tới tên này, không biết có chọc giận Lâm Cảnh Nhàn hay không nữa?