Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Lâm Gia (Lâm Gia Thiếu Nữ)

Chương 13: Khuyên bảo




Chỉ là, khi Vương thị nghe được Trần thị ức hiếp nữ nhi của mình. Ngay lập tức, bà liền nổi giận. Ngày hôm nay, bà đã không nhịn nổi nữa rồi.

Lâm Cảnh Nhàn vội vươn tray giữ chặt lấy tay của Vuơng thị, gấp gáp nói ra: "Nương! Người không thể đi như vậy được, nếu hiện giờ người đi, chúng ta lại không có bằng chứng xác thực, Lâm Cảnh Nguyệt chịu thừa nhận sao?"

"Đến lúc đó, Trần di nương sẽ đánh trả lại.  Rồi sẽ cho rằng chúng ta có ý vu oan cho họ." Lâm Cảnh Nhàn vội vã nói.

Vương thị nghe xong, có chút sững sờ. Sau đó liền hồi phục tinh thần lại, cau mày nói ra: "Nhưng chuyện này cũng không thể để yên như vậy được!"

"Nương, con không biết rõ là nương có nghĩ tới điều này hay không. Nếu để cho người khác biết được Lâm Cảnh Nguyệt tư thông với Trình đại công tử, vậy điều đó cũng sẽ phá hủy luôn danh tiếng của con ..." Trong giọng nói của Lâm Cảnh Nhàn mang chút ủy khuất.

Vương thị nghe vậy, liền hiểu rõ ý tứ mà Lâm Cảnh Nhàn muốn truyền đạt.

Tiếp đó, Vương thị liền nói ra: " Dựa theo lời con nói. Đại công tử của Trình gia đích xác là một phu quân không ra gì, nhưng trình nhị công tử thì..."

Nói đến đây, Vương thị có chút ngập ngừng: "Trình nhị công tử này cũng không phải là lựa chọn tốt đẹp! Nương lại không muốn con còn trẻ mà phải thủ tiết rồi!"

Lâm Cảnh Nhàn thở dài, nói ra: "Nương, nữ nhi vẫn cảm thấy Trình nhị công tử chính là một sự lựa chọn tốt nhất."

"A Nguyên, Trình đại công tử này, chắc chắn ta sẽ không gả con cho hắn. Nhưng Trình nhị công tử, cũng không thể gả đi. Mặc kệ mất mặt nhiều tới bao nhiêu, nương cũng phải đi tìm cha con nói cho rõ ràng, không thể để con rơi vào hố lửa mà chết được!" Ngữ khí Vương thị kiên định, trong lòng bà thật sự quan tâm đến Lâm Cảnh Nhàn.

Trong lòng Lâm Cảnh Nhàn dâng lên một chút cảm động, càng cảm thấy bản thân mình đã mắc nợ mẫu thân rất nhiều, nếu nàng có thể chăm sóc quan tâm mẫu thân nhiều hơn, thì mẫu thân đâu thể nào bơ vơ, không chốn nương tựa, cơ cực mà mất bệnh qua đời chứ?

Lâm Cảnh Nhàn thu hồi suy nghĩ của mình, phấn chấn tinh thần, hăng hái nói ra: "Nương, cho dù ta có thể gả được cho một đức lang quân như ý, thì như thế nào đây? Nam tử ở thiên hạ, lắm kẻ bạc tình, rồi lại phải cùng người ở trong trạch viện tranh đấu tình cảm với nhau, vậy chẳng bằng, chờ Trình Tri Quân chết đi. Đến lúc đó, được làm quả phụ,con sẽ nghĩ ra biện pháp thoát khỏi Trình gia, và hoàn toàn có được sự tự do mà con mong muốn!"

Vương thị nghe thấy Lâm Cảnh Nhàn nói như thế, liền kinh ngạc, khiếp sợ nhìn Lâm Cảnh Nhàn: "A Nguyên! Vì sao con lại có ý nghĩ này!"

Lâm Cảnh Nhàn nghe thấy Vương thị hỏi như vậy. Trong lòng giật cả mình, hiểu rõ bản thân có chút đắc ý mà đã quên mất một việc. Nàng đã vô ý đem tâm tư của mình nói ra cho mẫu thân biết, tất nhiên mẫu thân làm sao có thể đả thông được chuyện này cơ chứ.

Lâm Cảnh Nhàn thở dài một tiếng: "Nương, cho dù bây giờ người bảo cha tìm cho con một gia đình tốt, nhưng ông có thể tìm cho con mộtgia đình tốt không? Hay là muốn dùng con đổi cho bản thân ông một chút lợi ích? Đến lúc đó, dựa theo tính tình của con, làm sao có thể sống trong một hậu trạch nước sôi lửa bỏng được?  Đợi đến lúc đó..."

Lâm Cảnh Nhàn dừng một chút, lại liếc nhìn Vương thị, sau đó tiếp tục nói ra: "Chi bằng cứ dựa theo ý nghĩ của chính mình mà lựa chọn con đường tự do."

Vương thị hơi sững sờ, hiểu rõ Lâm Cảnh Nhàn nói lời này là có ý gì, không phải bà cũng là một vật hi sinh trong việc tranh đấu hậu trạch sao?

Nghĩ đến đây, tinh thần vương thị có chút chán nản và thất vọng.

"Nhưng mà, A Nguyên, con còn trẻ như vậy, cuộc sống của con không phải là như thế được!" Vương thị có chút không cam tâm nói ra.

"Nương, bây giờ con và người đi tìm cha nhao nháo một trận, cha cũng không dễ dàng thuận theo ý chúng ta đâu..."  Lâm Cảnh Nhàn, chỉ cần nói một câu cũng đã nói toạc ra mấu chốt của vấn đề rồi.

Vương thị hơi nhíu mày, sắc mặt có hơi đen lại, tựa như đang hồi tưởng lại một điều gì đó không tốt cho lắm.

Lâm Cảnh Nhàn cầm lấy tay của Vương thị: "Nương, con biết rõ, người vì con mà đã chuẩn bị rất nhiều của hồi môn, có chút ít của hồi môn ở bên người, con có thể hoàn toàn tạo lập môn hộ*( địa vị trong xã hội), đến lúc đó cón sẽ có một cuộc sống ung dung tự tại thôi!"

Vương thị nghĩ đến khả năng này, nếp nhăn trên trán cũng đã giãn đi chút ít.

"Nương, người nhận lời con nha, nếu như bệnh của Trình Tri Quân có chuyển biến tốt hơn, thì con và hắn nhất định sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng nếu hắn chết, thì cũng đã là ý nguyện của con rồi. Còn về phần Trình Tri Hiểu,  mỗi lần nghĩ đến hắn và Lâm Cảnh Nguyệt ở cùng nhau... Trong lòng con vô cùng chán ghét và ghê tởm, con kiên quyết, tuyệt đối không gả cho hắn." Lâm Cảnh Nhàn tiếp tục nói.

"Con để ta suy nghĩ lại đã." Vương Thị vẫn không muốn để nữ nhi của mình gả cho Trình Tri Quân.

Lâm Cảnh Nhàn khẽ cắn môi nói ra:" Nương, con nói thật với người, con thích Trình Tri Quân!"

Vương thị kinh ngạc, nhìn Lâm Cảnh Nhàn: "Con thích Trình Tri Quân sao?"

Lâm Cảnh Nhàn gật đầu nói: "Phải, nương, con rất thích Trình Tri Quân! So với Trình Tri Hiểu, thì hắn tốt hơn rất nhiều lần!'

Vương thị trầm tư, lặng im suy nghĩ, rồi nói: "Nương hiểu rồi, chuyện này, chúng ta nên trì hoãn lại đi."

Lâm Cảnh Nhàn hiểu rõ, nàng không thể ngay lập tức lay động mẫu thân liền được, nhưng mục đích duy nhất của nàng đã đạt được rồi, đó chính là mẫu thân không còn ép nàng phải gả cho Trình Tri Hiểu nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Lâm Cảnh Nhàn vô cùng dễ chịu và vui sướng.

Vương thị nắm lấy tay của Lâm Cảnh Nhàn rồi nói ra: "A Nguyên, mấy năm nay nương thật sự đã không quan tâm chăm sóc cho con thật tốt, những tưởng con ở trong phủ vô cùng tốt, chưa hề nghĩ rằng, đức lang quân của con lại bị nữ nhi của Trần thị cướp đi... Trong lòng nương quả thật rất hổ thẹn!"

Lâm Cảnh Nhàn rơi nước mắt, trong giọng nói mang theo vài phần thoải mái, nhẹ nhàng: "Nương, trước kia là A Nguyên không hiểu chuyện, bị Trần thị mê hoặc. Ngày sau, A Nguyên nhất định sẽ làm một đứa bé hiểu thuận."

Vương thị xúc động một lần nữa, nhìn Lâm Cảnh Nhàn, ánh mắt kiên định, nói ra: "A Nguyên, nương phải trở về phủ."

Lâm Cảnh Nhàn nghe vậy, có chút sững sờ, mẫu thân đã nhiều năm không trở về phủ, thế nhưng hôm nay lại nói ra những lời này, hiển nhiên là vì nàng rồi?

"Nương...Nương...Nếu người thích ở lại đây để mà thanh tịnh..., thì cũng không cần..."  Lâm Cảnh Nhàn ngập ngừng nói ra, nàng đến đây, là chỉ muốn gặp mặt mẫu thân mình, tuyệt đối không có ý định muốn mẫu thân buông bỏ đi cuộc sống của bà, rồi ra mặt giúp nàng.

Cái gọi là người mẹ quy tắc, cố chấp, cứng cỏi, vì thế mới khiến choLâm Cảnh Nhàn không thể ở bên cạnh Vương thị suốt mấy năm nay. Vương thị gần như cũng đã quên mất đi hình dáng của nữ nhi mình, cho nên tâm tư cũng mang thêm chút ít lạnh nhạt. Nhưng hôm nay, nhìn thấy nữ nhi của mình bị người ta ức hiếp. Lại nghe nữ nhi của mình luôn miệng nói rằng sẽ hiếu thuận với bà. Cho nên bà càng không thể tiếp tục làm người ngoài cuộc nữa.

Vương thị lạnh giọng nói ra: "Nương muốn cho nữ nhi của mình phải phong phong quang quang* mà xuất giá! Cho dù, con có gả cho Trình nhị công tử kia, thì cũng phải làm một lễ cưới lớn hơn, phô trương hơn cái loại thứ muội kia!"

(* Một đường thuận lợi, vui vẻ, sáng lạng).

Lâm Cảnh Nhàn nhìn Vương thị, nhỏ giọng nói: "Nương... Tính tình của người như vậy, sau khi trở về, sợ nhịn không nổi liền sẽ cùng với bà ta..."

"Ta chỉ sợ ả không làm được thôi!" Vương thị nhướn mày, trong giọng nói mang đầy lãnh ý.

Tính tình của Vương thị không đến nỗi là yếu đuối, nhu nhược. Chỉ là, không có tâm cơ âm trầm như Trần thị mà thôi.

Lâm Cảnh Nhàn thở dài một tiếng, nói ra:" Hiện giờ, bên nhà ngoại tổ cũng không có ai, chúng ta như thế này, cũng chỉ có thể áp chế được Trần thị, nhưng cũng không có cách nào ép phụ thân khuất phục được..."'

Nghe Lâm Cảnh Nhàn nói thế, Vương thị liền hoảng hốt, mất một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại, thần sắc mang chút cô đơn, hiu quạnh nói ra: "Nương đã hiểu, nhưng ta sẽ không để con phải nhận lấy ủy khuất."

Thật ra Vương thị chính là một người nữ tử có tính tình cực kỳ kiên cường, ở trên núi chờ đợi nhiều năm như thế, kỳ thật chính là không muốn mất mặt mà trở về.