Thiếu Nữ Song Nhân Cách

Chương 7: Chơi chết Lâm Giang và vũ nhục mẹ kế




Trở về từ bệnh viện, An Nhi về thẳng nhà,quần áo một ngày không thay nhìn cô nhếch nhác không tả nổi.Giờ cô chỉ muốn tắm qua đi rồi tranh thủ chợp mắt,trải qua một đêm trông bệnh cả người cô đã mệt mỏi lắm rồi (từ chương này mình sẽ đổi nhân vật là cô cho nó có phong cách chị đại nhé).

Vừa bước vào đến cửa đã nghe thấy tiếng chửi của nó:"giờ này mày mới vác mặt về à,còn cả gan đi chơi qua đêm cơ đấy ".Cô ngước mắt lên nhìn, rồi đi chầm chậm về phía nó,ánh mắt như con báo đang săn mồi.Nó chưa kịp hét lên thì cô đã nhanh tay bóp cổ ấn nó vào tường,tay còn lại cô liên tiếp tát,tát đến khi khóe môi nó chảy máu.

Nó ngỡ ngàng nhìn cô không kịp la,hét, khóc,không kịp cảm nhận cơn đau,nó cứ trố mắt ra nhìn cô như nhìn một sinh vật lạ.Tiếng hét của bác giúp việc gây nên sự chú ý của bà mẹ kế,bà lao xuống nhà và bù lu bù loa khóc:" giết người,giết người rồi", mày bỏ con tao ra không tao sẽ báo công an.



Cô cười khẩy thả nó ra,nó run run chân ngồi bệt xuống đất như một con búp bê không hồn vậy. Cô ngồi xuống ghế,hai chân vắt chéo lên nhau,tay rút ra con dao còn dính máu hôm qua của Nhật Nam.Cô ung dung dí sát vào mặt của Lâm Giang và nói:"muốn giết người là phải như này này", cô kéo một đường lên mặt của nó máu cứ thế chảy ra,cô cười một nụ cười hoang dã,bất cần.

" Phản rồi,phản rồi,gọi công an mau ",cô át lời bà mẹ kế,lớn tiếng nói:"gọi công an cũng được",để xem chuyện thuê người đánh đập,dùng dao đâm trọng thương phải vào bệnh viện với tội này thì ai thiệt hơn.Lâm Giang như hoảng hồn nó nói với mẹ:"không sao đâu mẹ ơi,mẹ đừng gọi công an",bà mẹ kế như hiểu ra điều gì đó nên im lặng trong giây lát.

An Nhi thả con dao ra bóp lấy cằm của nó nói thầm: " may mà Nhật Nam không sao",nếu không hôm nay chị đây sẽ chơi chết mày,lần sau mà còn làm chuyện đê tiện như thế thì coi chừng đó,nói rồi tung con dao lên cắm chặt vào đĩa hoa quả đang để trên bàn.



Cô bước đi chầm chậm lên tầng,bà mẹ kế không cam lòng từ trước đến giờ chỉ có bà và con bà mới là người bắt nạt cô,lý nào hôm nay lại thay đổi.Bà hét to lên: "đúng là đồ vô giáo dục,mày đúng là không có mẹ dạy có khác".

Cô quay người lại,màu mắt đỏ như màu máu,cô túm tóc bà đập mặt xuống bàn,cô vừa cười như điên vừa nói:"bà mới là người không có tư cách nói câu đó nhất".Là ai,là ai chen vào phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác,có con riêng còn ngang nhiên bước vào cổng lớn nhà tôi.

Bà thử nghĩ xem bao nhiêu năm qua bà đã làm được gì mà tự hào,mười mấy năm đi theo bố tôi không danh phận,nếu bố yêu bà ông ấy đã cho bà danh chính ngôn thuận làm vợ hợp pháp rồi.Cẩn thận bà già rồi hết giá trị ông ấy sẽ đá bà đi kiếm một người vợ trẻ đẹp có gia thế,địa vị củng cố cho công việc của ông ấy,lúc đó thì chịu đủ mọi nhục nhã thôi.

Đừng nghĩ mình là ngan là gà mà biến thành công thành phượng,đáng khinh lắm.Sau khi chửi xong An Nhi từ từ bước lên cầu thang về phòng mình,tự lẩm nhẩm trong lòng,"An Nhiên bé bỏng,yên tâm chị sẽ xử lý giúp em những rào cản này".

Cô đi rồi bà mẹ kế ngồi xuống ôm đầu khóc nức nở,ánh mắt lóe lên vẻ không cam lòng,một ánh mắt rắn rết như đang ấp ủ một âm mưu dần dần hình thành.

Cô thiêm thiếp đi dần vào giấc ngủ,một giấc ngủ không âu lo không đa sầu đa cảm vì cô là An Nhi một nhân cách khác,nhân cách táo bạo,nhân cách nổi loạn, trong nội tâm trống rỗng bây giờ không có sự nhu nhược yếu đuối mà thay vào đó là An Nhi của hiện tại.Những gì mà An Nhiên phải trải qua,những uất ức,khổ đau trước đó cô sẽ dần dần đòi lại,từng chút từng chút một.