Thiếu Nữ Song Nhân Cách

Chương 36: An Nhi tạm biệt rời xa




Ngày An Nhi đi cô không cho ai ra đưa tiễn,cô không muốn nhìn thấy cảnh chia ly.

Quay đầu nhìn lại lần cuối nơi cô sinh ra và lớn lên,bà cầm tay cô rồi nói:"đi thôi con,chúng ta còn quay lại mà".

"Tạm biệt Nhật Nam tạm biệt mọi người,mình sẽ quay lại sớm thôi",rồi cô xoay người bước đi.

Máy bay cất cánh mang theo hi vọng,niềm tin của cả cô và mọi người.

Từ xa một bóng dáng đã đứng ở đó từ rất là lâu,cậu nhìn theo hướng phía chân trời rồi nói:



"Chúc cậu khỏi bệnh và nhanh về nhé,An Nhiên của tớ".

Người thanh niên đó là Nhật Nam,cậu đến từ sớm đứng từ xa tiễn cô đi,tiễn người con gái mà cậu yêu tha thiết,cuộc sống của cô thay đổi và cuộc sống của cậu cũng phải thay đổi.

Thời gian đầu sang bên đấy,do chênh lệch múi giờ và thay đổi môi trường nên An Nhiên không quen, tinh thần cô sa sút trầm trọng.

Cô được ông bà cho đi khám tổng quát,qua theo dõi và phân tích tâm lý cô phải dùng phương pháp thôi miên và kết hợp với dùng thuốc điều trị ức chế thần kinh.

Thôi miên gồm 4 giai đoạn: cảm ứng,đào sâu,gợi ý và xuất hiện.Thôi miên kết hợp tâm lý trị liệu nhằm giúp cô tiếp cận với những ký ức bị nén,kiểm soát hành vi chống đối cũng như tích hợp các tính cách thành một.

Thời gian đầu khi chữa trị,cảm giác đau đớn ký ức khơi lại khiến cô đau khổ cùng cực,nhưng tâm lý đan xen hiện thực khiến cô lúc nào cũng mơ mơ màng màng.Kết hợp với uống thuốc ức chế thần kinh nên nhiều lúc cô cũng quên mất bản thân mình là ai.

Cô không dám gọi điện cho Nhật Nam,cô không muốn cậu thấy tình hình hiện tại của cô và đó cũng là giao ước của hai người trước khi đi.



May mà có ông bà lúc nào cũng bên cạnh động viên tinh thần và thể xác cho nên cô cùng dần dần ổn định,dần dần tương tác được với thuốc,không bị bài xích như thời gian đầu.

Thời gian đầu cô ngủ nhiều còn thời gian này cô đã dần quen được với môi trường và mọi việc xung quanh,bác sỹ nói đó là dấu hiệu tốt của chứng rối loạn đa nhân cách,tuy nhiên phải cần thời gian trị liệu lâu dài mới khỏi hẳn được.

Mới đầu là trị liệu cả tuần còn bây giờ thưa dần một tuần chỉ hai,ba hôm còn về sau nữa thì 1 tháng 1 lần.

Thời gian còn lại An Nhiên quyết định đi học nâng cao lên cô muốn làm một nhà văn,một tiểu thuyết gia nổi tiếng.

Không những thế,bác sỹ còn khuyên cô nếu có thời gian thì cố gắng tập ngồi thiền sau này sẽ tốt nhiều cho cảm xúc của cô.

||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||

Thời gian đầu tuần cô lao vào việc học cứ đến cuối tuần cô lại lên chùa để tu thiền.Xa rời sách vở,xa rời cuộc sống hàng ngày An Nhi cảm thấy lòng nhẹ nhàng tâm an tĩnh lại.

Cô đến một ngôi chùa mái ngang gần chân núi để ngồi thiền tọa.Bà thắc mắc với tôi:"Sao con lại đi xa để thiền vậy".

Cô nhẹ nhàng mỉm cười trả lời bà:"Con suốt ngày ở chỗ đông người rồi nên con muốn đi xa để tĩnh tâm luôn cho lòng thanh thản nhẹ nhàng bà ạ!."

Từ khi tập ngồi thiền cô cảm thấy tâm tính của cô ổn định,xóa tan được căng thẳng mang lại bình yên cho nội tâm của cô,hiểu rõ về bản thân mình giúp cô phát triển thành bản thân tốt nhất,cải thiện giấc ngủ và đầy lùi mọi ảo giác.

Cuộc sống của cô ở bên Mỹ chỉ có chữa bệnh,học tập và ngồi thiền,cô hoạt động hết năng suất không ngừng nghỉ để không nhớ về Nhật Nam cô sợ nếu không như vậy cô sẽ không chịu nổi mà quay về tìm cậu.

Cô săn lùng những tờ báo và tin tức về Nhật Nam qua Anh Thư,cậu đã thay đổi rất nhiều tài giỏi hơn tỏa sáng hơn.Công ty của Nhật Nam mới thành lập mấy năm nhưng đã có thể đứng vững hoàn toàn độc lập.

Những giải thưởng sản phẩm mới,giải thưởng nhà sáng lập tiềm năng,giám đốc ưu tú cậu đều ẵm chọn hết,cậu là niềm tự hào của cô mỗi khi nghĩ đến.