Ngày An Nhi để lại bức thư ra đi,Nhật Nam tìm cô đến điên loạn.Cậu hết từ thành phố A đến thành phố C,tìm khắp mọi nơi cô từng đến,đến cả nhà của cô để tìm.
Cậu gọi điện thoại cho tấy cả bạn bè của cô,Ánh Tuyết,Anh Thư,Hà Anh...tất cả những ai quen biết cô cậu đều đi tìm.
Mất đi An Nhiên cuộc sống của cậu đâu còn ý nghĩa gì,cậu lang thang tìm cô trong vô vọng.
Bố cậu có đến gặp mấy lần nhưng cậu không chịu gặp,có lẽ ông ấy đã thấy sai và tội lỗi trong lòng mình.Ngày nghe tin An Nhiên gửi đơn ngừng truy cứu ông càng thấy thẹn trong lòng hơn.
Chứng kiến cảnh này ông bà ngoại càng đau lòng hơn,sợ cậu nghĩ nhiều ông bà bắt cậu phải dọn đến ở cùng,cậu từ một chàng trai lạnh lùng nhiệt huyết giờ trở nên tiêu điều vô cảm hơn.
Bà ngoại nhẹ nhàng hỏi chuyện,nguyên nhân và lý do An Nhiên rời đi.Cậu ôm bà khóc rồi nói:"cô ấy không cần con nữa rồi",có lẽ đây là lần đầu tiên cậu rơi nước mắt.
Nghe câu chuyện của cô,bà thở dài nói:"khổ thân con bé,ông trời thật bất công với nó,có lẽ nó bỏ đi là vì day dứt bệnh tình của mình đây mà,chắc lúc đi con bé tuyệt vọng lắm đây".
"Con à,con đừng tìm nữa hãy cho con bé thời gian để suy nghĩ,thời gian để vượt qua và lành lại vết thương trong lòng,bà tin chắc hai đứa sẽ vượt mọi trông gai và đến được với nhau thôi."
"Cháu bây giờ phải đi làm,cố gắng sự nghiệp quan hệ rộng hơn lúc đó mạng lưới tìm người cũng sẽ dễ dàng hơn, bây giờ nhìn con như vậy cũng không phải mong muốn của con bé,hãy trưởng thành lên con à."
Nghe lời bà nói Nhật Nam như được khai thông đầu óc,như mạch máu ngầm dâng lên,cậu cảm ơn bà rồi rít rồi nói:" con sẽ thành công,có năng lực bảo vệ rồi sẽ đi tìm cô ấy,con sẽ không để mất cô ấy".
Sau ngày hôm đó Nhật Nam như biến thành con người khác,cậu rút toàn bộ sản phẩm mới của cậu từ công ty bố cậu ra,bán nhà và những đồ vật có giá trị,cậu thành lập công ty riêng
Cậu điên cuồng lao vào kiếm tiền,cậu làm ngày làm đêm có thể mượn công việc để dần nguôi ngoai khi không có cô bên cạnh.
Vậy là An Nhi rời đi cũng được 5 tháng,thời gian đầu cô vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây nhưng ở lâu dần cô càng yêu quý nơi này.
Cô yêu quý từng nhành cây ngọn cỏ,yêu quý từng người dân nơi đây.
Mới đầu cơn ác mộng kéo đến thường xuyên,nhiều đêm cô giật mình thức giấc mồ hôi khiến áo cô ướt sũng,cô dần dần không lạm dụng thuốc ngủ và cố gắng chống chọi.
Càng về sau ác mộng càng ngày càng ít đi bây giờ thỉnh thoảng cô có mơ nhưng không nhiều như trước nữa.
Ngày ngày cô vẫn đến trường giảng bài cho các em nhỏ,còn buổi chiều cô tham gia cùng với mọi người trồng rau,nuôi gà,cuộc sống vui vẻ và êm đềm đến nhường nào.
Sáng sớm hôm đấy có thông báo mọi người tập trung lại để bàn về phòng chống bão lũ.Mọi người xúm vào cùng làm,người cho cát vào bao,người vận chuyển lên nóc nhà,di dời những vật quan trọng.
Tối hôm đó gió rít gào khủng khiếp,An Nhi ở trong nhà mà cảm thấy lo lắng cho mọi người dân xung quanh,ở đây nhà cửa sập xệ không biết qua trận bão này có trụ được không,cả đêm cô không chợp mắt nổi.
Sáng hôm sau cô dậy rất sớm để xem xung quanh cũng may ở đây có vài hộ dân có chuẩn bị trước nên cũng không thiệt hại nhiều.
Mọi người trong trường được cử đi cứu nạn ở vùng sâu bên trong,cô cũng tình nguyện tham gia đi,mọi người đi ô tô được một đoạn nhưng vào sâu bên trong mọi người phải xuống đi bộ.
Cảnh tượng trước mắt cô vô cùng tan hoang,khắp nơi là những căn nhà đổ nát,tiếng khóc của trẻ em,tiếng bước chân của nhân viên cứu hộ.
Điều khiến cô chấn động nhất là những đôi mắt của lũ trẻ,nó bơ vơ lạc lõng,nháo nhác đi tìm những người thân của mình,ánh mắt thất thần khi nhìn xung quanh trông thật đáng thương.