Thiếu Nữ Song Nhân Cách

Chương 2: Hot boy học đường




Tiếng cười nói vui vẻ của các bạn như hòa vào không gian rồi lặng ngắt trong tâm trí của An Nhiên.Lúc nào cô cũng tự bế trong không gian của chính mình,cô rụt rè nhút nhát với các bạn học.Lúc nào cô cũng là tâm điểm trêu chọc và bắt nạt của các bạn.Việc gì khó khăn đều bắt cô làm cũng một phần do người em gái cùng bố kia của cô gây ra.

Bỗng tiếng cười nói im bặt khoảng năm,mười giây rồi vỡ òa ra bằng những tiếng hét, tiếng suýt xoa vang lên.Trời: "sao lại có người đẹp trai đến thế ",học sinh mới chuyển đến à, cao nhỉ phải đến 1m8 ý chứ, các bình luận của các bạn nữ xôn xao hẳn lên.Cô giáo bước vào lớp,tiếng xôn xao bàn luận mới lắng xuống.Cô giáo giới thiệu qua: " bạn mới chuyển trường đến tên là Nhật Nam từ thành phố A chuyển đến học lớp chúng ta,các em hãy giúp đỡ bạn".Tiếng cô vừa dứt thì các bạn vỗ tay thật to nhưng hầu hết là toàn các bạn nữ.

Sau một hồi giới thiệu cô cho bạn tìm chỗ ngồi xuống,các bạn nữ cố gắng lôi kéo để ngồi cùng mình nhưng bạn thờ ơ đi qua và xuống phía cuối lớp.(Từ chương này mình sẽ đổi nhân vật chính là tôi cho dễ hiểu nhé). Nhật Nam xòe tay ra và nói với tôi,mình ngồi chỗ này được không,không đợi sự đồng ý của tôi cậu đã ngồi luôn xuống và nằm gục lên bàn không để ý đến ai nữa.Hóa ra bạn xuống cuối ngồi để ngủ cho dễ mà,nghĩ chắc lại là học sinh cá biệt đánh nhau nên bị chuyển trường ý mà.

Tôi biết sau hôm nay tôi lại khổ với các bạn nữ trong lớp rồi, nhìn những ánh mắt hằn học của các bạn là tôi đã biết trước kết quả,tôi thở dài ngao ngán.Tiếng lật vở của cả lớp vang lên,tôi chú tâm vào giờ giảng của cô.Trường của tôi là trường nội trú học cả ca sáng và ca chiều,buổi trưa sẽ ăn cơm ở căngtin trường và nghỉ ngơi ở phòng nghỉ.

Hết giờ học,tôi thu dọn sách vở chuẩn bị xuống căng tin.Bước vào cửa tôi đã nhìn thấy Lâm Giang cô e gái của tôi đã ngồi trước đó rồi.Ở trường học không ai biết mối quan hệ của tôi và nó,nó đi nói luyên thuyên với các bạn tôi là con của người giúp việc cho gia đình nhà nó.Có lẽ một phần nhu nhược nên tôi lười giải thích và cũng khép mình lại.Mãi cho đến sau này khi nhân cách thứ hai của tôi lấn át,tôi mới thấy mình ngu xuẩn,nhu nhược,yếu đuối đến mức nào ( đó là sau này nhé).

Tôi xếp hàng và lấy thức ăn ra bàn,vừa ngồi xuống một tờ tiền đỏ chót rơi xuống sau tiếng hất hàm ra lệnh:" mua cho tao 2 ly trà sữa ".Tôi im lặng không nói gì và bắt đầu ăn như chưa có chuyện gì sảy ra."Mày bị điếc à,không nghe thấy tao nói à ",tiếng cười chế giễu của bạn bạn vang lên.Tôi vẫn chậm rãi không trả lời và ăn uống bình thường.Bỗng sau lưng tôi đau nhói,tiếng chai nước rơi xuống đất cái bịch thật to,chứng tỏ có người ném,chưa hết cô e gái mang cùng dòng máu kia túm lấy tóc tôi và ấn mạnh xuống khay cơm khiến nước canh và thức ăn văng hết lên tóc tôi.Thế nhưng nước mắt tôi không hề rơi xuống,tôi ngẩng mặt lên nhìn nó bằng ánh mắt thờ ơ,tôi gạt tay nó ra rồi bưng khay cơm đi.Chưa dừng ở đó có bạn nữ nào gạt chân tôi khiến tôi ngã lăn ra đất toàn bộ thức ăn đổ hết lên người,nó khiến tôi nhếch nhác thê thảm đến nhường nào.Ngước mắt lên chỉ nhìn thấy tiếng cười nói chỉ chỏ và cũng có những ánh mắt thương hại nhìn về phía tôi.Tôi bò dậy khập khiễng tiến lên và đi về phía trước,giống như tiến về quãng đường tăm tối của tôi.

Nhưng không phải là tất cả đã quay lưng về phía tôi,một bàn tay xòe ra đưa cho tôi chiếc khăn trắng tinh thoang thoảng mùi đàn hương,hóa ra đó là Nhật Nam người bạn mới chuyển đến ngồi cạnh tôi.Nhật Nam nói:" lau hết đồ ăn dơ đi " rồi cầm lấy tay tôi dắt tôi đi khỏi nơi đó.Cái nắm tay đó làm tôi ùa về bao cảm xúc đan xen lẫn nhau,có lẽ định mệnh của tôi và anh chính thức gắn kết nhau từ đó.