Thiếu Nữ Song Nhân Cách

Chương 12: Tạm biệt ngôi nhà tuổi ấu thơ




Vậy là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô đã thực hiện được,sáng nay lại nhận được điện thoại của bố hẹn cô về nhà,có lẽ cô giáo đã báo điểm thi nên ông ấy mới gọi điện cho cô.

Chưa bước chân vào cửa cô đã nghe thấy tiếng cười nói của ông chắc nhà đang có khách.Cô bước vào và cúi đầu chào mọi người,không hiểu vì lý do gì ông lại niềm nở với cô vô cùng.Giới thiệu cô với mọi người rồi không quên khoe luôn thành tích của cô luôn.Ông hào phóng rút ra một cái thẻ con nói là phần quà thi đỗ trường đại học quốc tế của cô.

Cho thì cô nhận thôi,cô chỉ không có ý định về ngôi nhà này nữa thôi chứ không có nghĩa là cô không cần tiền của ông nữa,không cầm là dại đúng không nhỉ.Cô cầm lấy thẻ và cúi xuống chào mọi người lên phòng,nghe loáng thoáng ở dưới mọi người túm vào khen cô đã xinh đẹp,ngoan ngoãn lại học giỏi nữa,chắc ông ấy lại được phen nở mặt nữa cho mà xem.



Cuộc đời đúng vô thường khi mình có giá trị thì được nâng lên tầm cao mới còn nếu không có giá trị thì bị đạp đổ một cách không thương tiếc.

Cô chuẩn bị hành lý để chuẩn bị đi thành phố A,đáng lẽ còn một tháng nữa mới nhập học nhưng cô không muốn ở đây một phút giây nào nữa.Nó đúng là gia đình là nhà của cô nhưng nó chỉ mang lại nhiều hồi ức đau thương và ám ảnh trong cô.

Cô và Nhật Nam đã hẹn nhau xuất phát sớm hơn dự định.Cô chờ khách ra về hết rồi mới xuống xin phép ông ấy để đi sớm,khi xuống dưới nhà ông ấy đã ngồi chờ cô sẵn.Ông đưa cho cô một chìa khóa căn trung cư rồi nói "đây là nhà bố mua cầm lấy chìa khóa đến đó mà ở cho thuận tiện ".Cô đẩy lại và từ chối: " thôi con không cần đến ạ,con ở kí túc với bạn cho thuận tiện việc học ",con xin phép đi trước đến đấy sắp xếp đồ đạc và quen hoàn cảnh mới luôn.Ông ngẩng lên nhìn cô rồi không nói gì,chỉ vẫy tay bảo cô đi đi,có lẽ đây là lần nói chuyện nhiều nhất của cô và ông từ trước đến giờ.

||||| Truyện đề cử: Trộm Hương |||||

Sáng hôm sau cô mang hành lý xuống nhà,giáp mặt bà mẹ kế và cô e gái ở phòng ăn,cô ngẩng lên cười nhẹ vẫy tay:"tôi đi nhé,chúc gì sớm ngày dọn đi và chúc e năm sau thi đạt kết quả tốt nhé,bye bye và không hẹn ngày gặp lại."Cô bỏ đi trong cơn tức giận của hai mẹ con,cô đã quá nhân từ với hai người đó so với những gì họ đã làm và đối xử với An Nhiên,cô như vậy là quá tốt rồi.



Ra ngoài cửa cô đã thấy Nhật Nam chờ sẵn ở đó,hai đứa lên taxi đi ăn uống qua loa rồi ra sân bay cho kịp giờ.Quay lại nhìn ngắm nơi cô sinh ra và lớn lên,nơi chứa đựng những hồi ức đau thương của cô,nó sẽ như một làn gió cuốn bay, cô nói nhỏ:"tạm biệt mẹ,con sẽ quay lại thăm mẹ".

Đáp xuống thành phố A là tầm giữa trưa hai đứa đi ăn uống rồi chia tay nhau,Nhật Nam về nhà ông bà ngoại còn cô ở tạm khách sạn gần trường học cho thuận tiện còn báo danh.Nhật Nam muốn mời cô về cùng thăm ông bà nhưng cô từ chối:"để hôm khác đi,để báo trước cho ông bà khỏi bỡ ngỡ,mà mình còn chuẩn bị quà cho ông bà nữa".Thống nhất như thế cậu ấy mới đồng ý về, không cứ đòi ăn vạ ở đây chưa về đâu,đúng là con nít mà.

Ngủ một giấc đến gần tối,cô dậy xếp gọn ít đồ đạc thì nhìn thấy cái thẻ nằm trong ví,cô nghĩ thầm thẻ không giới hạn cơ đấy,lần này nhờ thành tích học tập nên cô lời to rồi.Cầm thẻ cất đi cô vào tắm qua loa rồi mặc nhẹ cái váy màu đen,da cô đã trắng sẵn rồi,giờ mặc cái váy này nhìn cô còn trắng hơn.

Cô xuống sảnh đi bộ ra khu bờ hồ gần khách sạn nơi cô ở,dạo gần đây tâm hồn cô không ngừng dậy sóng,cô không hiểu mình bị sao nữa.Mặc dù cô có thể dễ dàng nhận thấy rằng việc đặt mình vào tâm lý của một nhân cách khác là điều không tưởng.

Thế nhưng khi đã:"thuần hóa " được nhân cách đó,cô sẽ có một góc nhìn khách quan và thực tế hơn trong mọi vấn đề.Nhìn mặt hồ tối đen lòng cô nặng trĩu lại,tương lai của cô bao giờ mới hết mịt mù.

(Nhân vật chính của chúng ta là một bệnh nhân nên nhiều khi sẽ có những đoạn hơi khó tháo gỡ nhé độc giả,càng về sau chúng ta sẽ càng thương cô hơn.)