Thiếu Nữ Phép Thuật: Kỵ Sĩ Đầu Tiên

Chương 44: Hư Linh rời nhóm




Nghe thấy câu nói ấy, Hạ Liên liền biết là vượt qua toàn bộ mười đợt quái Sirius thả ra không phải là chuyện dễ dàng… Được rồi, Hạ Liên chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ dễ dàng, thậm chí là hắn còn biết trước chuyện này sẽ vô cùng khó khăn.

Nhưng, việc duy nhất hắn có thể làm hiện tại chỉ có tiếp tục chiến đấu. Quyền lựa chọn đã không ở trong tay hắn ngay từ đầu rồi.

Hít sâu một hơi, Hạ Liên chuyển trường kiếm sang tay trái, còn tay phải thì vung một cái, trực tiếp gọi ra một thanh katana, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cái này cũng xem như là ưu điểm của hình thái Hollow. Ở các hình thái khác, Hạ Liên chỉ có thể dùng vũ khí tương ứng với hình thái đó thôi.

Hạ Liên nhìn đám Yểm Thú đông nghẹt bao quanh bản thân, hít sâu một hơi, sau đó liền chọn bừa một hướng, lao lên.

Có mấy con Yểm Thú phát ra đòn công kích tầm xa đánh về phía hắn, nhưng Hạ Liên chỉ là nhẹ nhàng lắc người sang một bên liền né được.

Mấy đòn công kích không đánh trúng Hạ Liên, nhưng mà đánh trúng mấy con Yểm Thú khác đứng ở phía đối diện, lập tức liền khởi động hung tính trong chúng.

Con Yểm Thú thứ nhất thành công thoát khỏi sự kiềm chế của Sirius, bắt đầu tấn công đồng loại xung quanh. Mà có thứ nhất, tất cũng sẽ có thứ hai. Ngày càng nhiều Yểm Thú thoát khỏi khống chế, trở nên điên cuồng.

Mà sự điên cuồng ấy còn không ngừng lan tràn ra toàn bộ bầy Yểm Thú, khiến cho mỗi một con Yểm Thú đều trở nên vô cùng nguy hiểm… cho mấy tay mơ vừa bắt đầu đánh Yểm Thú không lâu.

Lấy trình độ của Hạ Liên, đám Yểm Thú càng điên loạn, càng tốt cho hắn. Không thấy bọn chúng vừa điên lên liền hoàn toàn không để ý tới hắn mà tấn công đồng loại sao?

Được rồi, kỳ thực là vì một cái ma pháp hệ Vô có tên là “Khí tức ngụy trang”. Ma pháp này giúp Hạ Liên che giấu khí tức bản thân khỏi Yểm Thú.

Mà giữa một sinh vật lạ không có mùi vị bọn hắn thích, cùng một đám đồng loại thơm ngon có thể dùng làm tiệc… Còn cần nói rõ bọn chúng chọn cái nào sao?

Năm phút sau.

Hạ Liên thảnh thơi hấp thu đống lõi trên mặt đất. Bình thường hắn nào có cơ hội “ăn” nhiều lõi tới vậy? Giờ đã gặp thì đương nhiên là không nên lãng phí rồi!

Mà nhìn Hạ Liên như vậy, sắc mặt của Sirius trở nên vô cùng khó coi. Hắn im lặng một lúc, sau đó hai mắt sáng lên, nhẹ nhàng búng tay một cái.

Một con Yểm Thú được đưa lên sàn đấu. Hạ Liên nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy trong đầu xuất hiện hơi nhiều dấu chấm hỏi.

Quỷ gì đây? Đánh xong 100 con lại đưa về một con?

Hắn hoàn toàn không có để ý tới, trên khán đài, Sirius đã nhắm hai mắt lại…

Hạ Liên triệu hồi đại bác, lần nữa dự định dùng một pháo đánh chết con Yểm Thú trước mặt, nhưng mà một chuyện kỳ lạ xảy ra.

Con Yểm Thú kia hơi lách người một cái, viên đạn pháo ma lực của Hạ Liên bắn ra liền bay sượt qua đầu của nó. Nhân cơ hội này, nó cấp tốc tiếp cận Hạ Liên.

Chuyện kỳ lạ không phải là Yểm Thú biết né tránh. Bản năng của Yểm Thú rất mạnh, cho nên biết né tránh mấy đòn công kích nguy hiểm là bình thường.

Vấn đề ở đây là cách mà con Yểm Thú trước mặt Hạ Liên vừa né tránh. Dùng động tác nhỏ nhất để tránh khỏi đòn công kích. Nhìn như là suýt không tránh kịp, nhưng mặc kệ Hạ Liên có bắn thêm bao nhiêu phát đạn pháo thì kết quả vẫn như thế…

Đây không phải là bản năng có thể làm được!

Nhưng, dù là biết con Yểm Thú trước mặt có gì đó sai sai, nhưng Hạ Liên vẫn là gọi ra trường kiếm, cắn răng lao lên.

Như đã nói trước đó. Hắn, không có quyền lựa chọn…



Ở một nơi nào đó trong Mộng Linh giới, nhóm Lưu Hải Đường đang hoang mang tột độ vì thành viên với chiến lực mạnh nhất bỗng dưng biến mất.

Sau khi di chuyển một thời gian, các nàng quyết định dừng lại nghỉ chân một chút. Nhưng đến lúc tập hợp lại, các nàng lại không thấy mặt Hư Linh đâu…

- Có khi nào là Liên gọi Hư Linh sang đó không…? Không liên lạc được với cậu ấy nữa…

Mộc Hoa Tiên nói, lòng tràn đầy lo lắng, chỉ sợ Hạ Liên gặp phải nguy hiểm gì. Lưu Hải Đường lúc này tiến lên an ủi.

- Không sao đâu, Tiểu Mộc… Liên với Linh sẽ ổn thôi mà…

Nguyệt (Tử Lôi) cũng nhân cơ hội này, tranh thủ ôm lấy Tiểu Mộc mà an ủi…

Trên đỉnh một ngọn núi phía xa, người mà bọn họ tưởng là đã được Hạ Liên gọi đi đang đứng ở đây, dùng ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.

- Xin lỗi, mọi người…

Nàng nhẹ giọng nỉ non, sau đó quay đầu rời đi. Mặc dù nàng rất hưởng thụ thời gian ở cạnh bọn họ, nhưng…

Nàng, còn có nghĩa vụ phải hoàn thành…

Sau khi thở dài một hơi, ánh mắt của Hư Linh lần nữa trở nên kiên định. Nàng bắt đầu vận dụng ma lực, nhanh chóng chạy về hướng… được rồi, trong Mộng Linh Giới không có phân chia ngày đêm cùng phương hướng, căn bản không biết nàng chạy hướng nào.

Chỉ biết là, vị trí của Hư Linh cách nhóm Mộc Hoa Tiên cùng Hạ Liên ngày càng xa…