Hạ Liên vừa mở mắt liền nhận ra mình đang nằm trên mặt đất. Đang khi hắn đứng dậy, một cơn choáng kéo tới, làm cho hắn ngã xuống lần nữa. Đợi đến khi đã phục hồi tinh thần lại, Hạ Liên mới nhận ra có gì đó không đúng.
- Đây là… Mộng Linh Giới…? Nhưng… mọi người đâu rồi…?
Không sai, nơi này chỉ có một mình hắn. Toàn bộ một trăm hai mươi mốt người còn lại, bao gồm cả Hư Linh cùng nhóm Lưu Hải Đường đều đã mất tích. Đang khi hắn hoảng hốt, giọng nói của Mộc Hoa Tiên bỗng dưng vang lên trong đầu hắn.
“Liên! Liên! Là mình, Tiên đây! Nếu cậu nghe được thì mau trả lời đi!”
“Mình đây! Các cậu không sao chứ?”
“Bọn mình vẫn ổn! Ở chỗ bọn mình còn có một tiểu đội khác, cho nên cũng không cần quá lo lắng vấn đề an toàn. Còn cậu?”
“Mình chỉ có một mình, nhưng không cần lo đâu. Mình bậc hai rồi, tự vệ không khó.”
“Nếu không… Cậu gọi Hư Linh về đi?”
“Không cần đâu. Nếu gặp nguy hiểm quá sức chịu đựng thì mình sẽ gọi cậu ấy về, cậu đừng lo lắng quá.”
“Ừm! Vậy bọn mình sẽ thử đi tìm cậu… Hứa với mình là đừng làm gì mạo hiểm nha…”
“Mình hứa mà!”
“Ừm!”
“Cuộc gọi” kết thúc. Hạ Liên thở dài một hơi, quay người ra sau, mở miệng.
- Giờ, ra mặt được chưa?
Tựa như đáp lại câu hỏi của hắn, mặt đất bắt đầu phát ra những rung chấn nhè nhẹ. Sau đó, trước mặt Hạ Liên, đất đá dần dần xây lên hình tượng của một một vị hiệp sĩ cao hơn ba mét, trên người mặc một bộ giáp đá nhìn vô cùng nặng nề che kín từ đầu đến chân.
Điểm đặc biệt là, đối phương có một thứ nhìn rất giống vương miện lơ lửng trên đỉnh đầu.
Không có nói thêm cái gì, Hạ Liên lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Hắn yên lặng triệu hồi ra một thanh trường kiếm màu lam nhạt, hai mắt nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của kẻ vừa xuất hiện.
Ừm, hắn đang ở hình thái Hollow, cho nên có thể gọi ra vũ khí của hình thái Freezing (Băng).
Nhưng mà điều khiến Hạ Liên không nghĩ tới là, kẻ xuất hiện trước mặt hắn lại có thể nói được.
- Bọn tôi không đến để đánh với cậu.
- Đúng đấy. Bọn tôi đến để đưa ngài ấy trở về…
Ngay sau khi kẻ trước mặt dứt lời, Hạ Liên bỗng dưng nghe thấy một giọng nói khác vang lên bên tay hắn, làm cho hắn nổi cả da gà, sau đó dựa theo phản xạ có điều kiện, trực tiếp vung kiếm chém tới phía sau.
Nhưng mà đến lúc hắn xoay người theo cú chém, sau lưng của hắn lại hoàn toàn rỗng tuếch, không một bóng người. Khi Hạ Liên quay lại lần nữa, trước mặt hắn đã có thêm một bóng người.
Người đó có nước da màu trắng bệch, mái tóc đỏ như màu máu, đôi mắt vô hồn màu đen ngòm và đôi tai của loài hươu. Hắn mặc một bộ vest màu đỏ không khác gì mái tóc hắn, đi giày da, đeo một chiếc kính một mắt, tay trái chống một cây gậy.
- Hân hạnh gặp mặt, con người. Tôi là Kỵ sĩ Lãng quên, Oliver.
(Knight of Oblivion, Oliver)
- Kỵ sĩ Ý chí, Sirius.
(Knight of Mind, Sirius)
Hạ Liên nhìn thấy hai người không có ý định công kích bản thân liền hạ vũ khí xuống, nhưng lại âm thầm vận chuyển ma lực, đề phòng hai người đánh lén.
Chỉ có đồ ngốc mới tin lời của bọn hắn ngay từ đầu…
Những chuyện sau đó đã chứng minh Hạ Liên đã đúng khi lựa chọn đề phòng hai người kia… mặc dù hắn vẫn thua rất nhanh, nhưng mà trực giác của hắn đã đúng.
Lúc đầu Hạ Liên tưởng là mình sắp đi rồi, lại không nghĩ tới hai người kia chỉ là trói bản thân lại.
- Giờ, tôi hỏi, cậu trả lời, ok? Mỗi lần trả lời một câu hỏi của bọn tôi, cậu có thể hỏi lại bọn tôi một câu. Đương nhiên, nếu như cậu nói dối… Ha ha…
Câu cuối cùng, Oliver chỉ nói một nửa, nhưng Hạ Liên dù cho vứt não đi cũng có thể biết được nửa còn lại tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Không đợi Hạ Liên hồi thần lại, Oliver đã bắt đầu cuộc tra hỏi.
- Câu hỏi đầu tiên… Cậu biết Kỵ sĩ Trống rỗng, Sera không?
(Knight of Hollow, Sera)
Hạ Liên lắc đầu.
- Trên người cậu có khí tức của cô ta đấy, hơn nữa còn rất đậm. Cậu xác định cậu không biết?
Nghe Oliver nói như vậy, Hạ Liên tuy là vô cùng bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu. Hắn xác thực không biết người nào là Sera.
Mặc dù hắn đã đoán được Sera là ai, cũng đoán được thân phận của hai người trước mặt, nhưng hắn căn bản không dám nói cái gì.
Hắn đều bị bắt trói, có thể nói được cái gì đây? Đánh không lại, mọi lời nói đều là vô nghĩa…
Oliver đưa mắt sang nhìn Sirius một cái. Sau khi nhìn thấy phần đầu của bộ giáp cồng kềnh trên người đối phương hơi gật xuống, hắn mới dùng vẻ mặt tươi cười nói với Hạ Liên.
- Được rồi, lượt của cậu! Bọn tôi sẽ trả lời một câu không liên quan đến bí mật của bọn tôi.
Hạ Liên nghe vậy liền muốn xác định ý nghĩ của mình là đúng hay sai, lập tức nói.
- Hai người là cận vệ của Vương, đúng không?
Sau đó, hắn liền đón nhận ánh mắt như đang nhìn thằng ngốc của Oliver.
- Cậu ngốc à? Cả cái Mộng Linh Giới này làm gì có kẻ nào có lý trí ngoại trừ cận vệ của Vương? Câu này không tính, cho cậu hỏi lại một câu.
Nghe cái này, Hạ Liên trực tiếp ngơ ngác. Chẳng lẽ tên này không cảm thấy bản thân quá tốt tính để làm phản diện sao?