Hạ Liên cảm thấy mình dường như đang mơ. Bất quá, dường như giấc mơ này có hơi bất ổn...
Mặc dù trong giấc mơ đó hắn được gặp mặt một thiếu nữ phép thuật, nhưng mà...
Vì cái gì đối phương đánh hắn a... Hắn rõ ràng không có làm gì xấu...
Hả...? Cảm giác này là gì...? Có cái gì đó... đang được rót vào thân thể hắn...
Không được... đầy quá rồi... Không... được...
Hạ Liên giật mình mở mắt. Trước mặt hắn là một cái trần nhà xa lạ. Hắn ngơ ngác nhìn lên trần nhà, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Hình như... trước đó mình bị bắt cóc...? Sau đó còn bị xem như chuột bạch...?
Nhưng nếu vậy thì... đây là đâu...? Mình được cứu ra sao...?
Không đúng, mình còn sống!? Lần thí nghiệm kia không có làm mình đi đời!?
... Chẳng lẽ là vì thí nghiệm thành công, cho nên đám kia mới chuyển mình đi nơi khác, muốn quan sát mình...? Kỳ thực mình vẫn còn trong tay bọn chúng!?
Đang khi hắn suy nghĩ, cửa phòng đã mở ra. Hạ Liên quay đầu nhìn lại thì thấy hai thiếu nữ bước vào.
Một người có mái tóc cùng con ngươi màu lam nhạt, cầm trên tay một thanh quyền trượng. Người còn lại có tóc cùng con ngươi màu xanh lục, cầm trên tay một cây cung.
Hai người nhìn thấy Hạ Liên đã tỉnh lại cũng có chút bất ngờ, sau đó liền bày ra tư thế phòng bị.
Nhìn thấy cảnh này, Hạ Liên đều bối rối rồi. Hắn đương nhiên nhận ra hai người này là thiếu nữ phép thuật, hơn nữa còn cứu mình, nhưng phòng bị hắn là cái quỷ gì a!?
- Ặc... Hai người có gì từ từ nói... Tôi không nghĩ tôi có chỗ nào đáng giá hai vị thiếu nữ phép thuật phòng bị đâu...
Thiếu nữ tóc lam nghiêm túc nhìn Hạ Liên, nói.
- Một con Yểm Thú hoá thành hình người đương nhiên đáng để bọn tôi phòng bị.
Hạ Liên nghe tới đây liền trợn tròn mắt, một mặt không thể tin tưởng chỉ chỉ bản thân.
- Tôi? Yểm Thú? Không phải đi... Tôi rõ ràng là con người a! Không tin hai người có thể hỏi, tôi tên là Hạ Liên, sinh năm 2005, hiện đang làm việc ở nhà máy Hoa Sen. Hai người có thể đi tra a! Đừng dùng ma pháp xử lý tôi!
Hạ Liên càng nói càng hoảng loạn. Nhìn thấy biểu tình của hắn không giống như giả bộ, Thủy Triều mới trầm mặc một chút, sau đó quay sang nói với thiếu nữ còn lại.
- Tiểu Mộc, đi nhờ Tử Lôi tra thử đi. Chúng ta không thể tổn thương người vô tội.
Thiếu nữ được gọi là "Tiểu Mộc" gật đầu một cái, nói.
- Vâng. Nhớ là có chuyện thì liên lạc với em nha.
Nói xong, nàng liền quay người rời khỏi căn phòng. Hạ Liên nhìn thấy hai người không có ý định động thủ liền thở phào nhẹ nhõm.
- Mà... sao hai người lại nói tôi là Yểm Thú vậy...?
Thủy Triều nhíu mày, không có trả lời câu hỏi của Hạ Liên, mà là hỏi ngược lại.
- Cậu thật sự không nhớ?
- Ặc... Tôi chỉ nhớ là mình bị bắt cóc xong bị đem đi làm chuột bạch... Là hai người cứu tôi khỏi chỗ đó đi?
Thủy Triều nghe vậy liền sửng sốt một cái, sau đó liền trầm mặc. Qua một lúc, nàng mới thở dài một hơi, ném một chiếc điện thoại đến.
- Mật khẩu là 160805, tự mình kiểm tra tin tức hôm qua đi.
Hạ Liên nói tiếng cảm ơn liền bắt đầu làm theo lời nàng nói. Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy một tin tức nằm ngay đầu của app tin tức.
"Khiếp sợ! Yểm Thú hoá thành người!"
Nhìn hai chữ "Khiếp sợ" trên tiêu đề, Hạ Liên quả quyết lướt xuống đến phần video kèm theo, bắt đầu quan sát.
Nhìn xong video ghi lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, Hạ Liên trầm mặc để điện thoại xuống, nhìn hai bàn tay của mình.
Qua một lúc, hắn mới mở miệng, run rẩy nói nhỏ.
- Tôi... thành Yểm Thú...?
Sợ hãi, bất an, lo âu, hoảng hốt, và vô số tâm tình tiêu cực khác không ngừng lan tràn trong tâm trí hắn.
Hắn hiểu cả rồi...
Hoá ra thí nghiệm kia là để biến con người thành Yểm Thú...
Nhưng vì sao... Vì sao lại là hắn...
Vì sao...
Bỗng dưng, hắn bị một ai đó ôm vào trong lòng. Không hiểu vì sao, Hạ Liên bỗng dưng cảm thấy trái tim ấm áp, cũng không còn lo lắng, sợ hãi nữa.
Hắn thiếp đi, rất an tường.
Thủy Triều dùng ma lực trấn an, đồng thời đưa Hạ Liên vào giấc ngủ xong liền cầm lại điện thoại của chính mình, xoay người rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, Thủy Triều liền thấy Tiểu Mộc đứng chờ sẵn.
- Người đó nói thật chị à.
Thủy Triều mặt không biểu tình, nhẹ nhàng hỏi một câu.
- Em thấy cậu ấy thế nào, Tiểu Mộc?
- Eh? Ừm...
Tiểu Mộc suy nghĩ vài giây, sau đó liền nói.
- Rất lớn.
Hả? Rất lớn?
Thủy Triều quay lại nhìn Hạ Liên đang nằm trên giường, một mặt khó hiểu. Người kia cao không tới một mét bảy, thân hình cũng hơi gầy, trước ngực cũng là một vùng đồng bằng, lớn chỗ nào?
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thủy Triều, Tiểu Mộc mới biết là đối phương căn bản không hiểu ý của mình, đành phải giải thích.
- Người kia không phải nữ, là nam. Cái của anh ấy rất lớn.
Nghe nàng giải thích như vậy, Thủy Triều mới hiểu ra, sau đó liền ngượng chín mặt. Nàng nhéo hai bên má của Tiểu Mộc, vừa thẹn vừa giận nói.
- Ý của chị là anh ta có đáng tin không! Em nói cái này làm gì a!
Thủy Triều không hiểu. Rõ ràng Tiểu Mộc có ngoại hình chuẩn loli, vì sao nội tâm lại có thể đen đến như vậy.
Nhìn độ bình tĩnh này đi! Thuần thuần lão tài xế a!