Thiếu Nữ Phép Thuật: Kỵ Sĩ Đầu Tiên

Chương 39: Những lời từ biệt (2)




Tối hôm đó, Tử Lôi nhận được một cú điện thoại từ mẹ. Nàng nhìn tên người gọi tới, trầm mặc một lúc lâu mới bắt máy.

- Alo? Mẹ ạ?

- Là mẹ đây… Nguyệt à, con…

- Mẹ! Có vài chuyện nhất định phải có người làm mới được!

- Nhưng vì sao người đó nhất định phải là con?

Tử Lôi, hay nói đúng hơn, là Nguyệt trầm mặc. Mẹ của nàng không nghe thấy nàng đáp lời, chỉ là thở dài một hơi.

- Vì Tiểu Mộc, đúng không?

Nguyệt vẫn không trả lời. Mẹ của nàng cũng chỉ đành thở dài. Nàng đã sớm biết được chuyện Nguyệt yêu Mộc Hoa Tiên, hơn nữa cũng không phản đối việc này. Hơn nữa, dù cho nàng có muốn phản đối cũng không có tư cách, bởi vì nàng cũng là cái Bách Hợp. Nguyệt là con nuôi của nàng.

Nói là con nuôi, nhưng nếu chỉ nhìn cách nàng đối xử với Nguyệt, nàng đã vượt xa một số vị “phụ huynh” ngoài kia. Hiểu rõ ý nghĩ của Nguyệt, nàng chỉ là lần nữa thở dài một hơi, sau đó nói.

- Cẩn thận nhé, Nguyệt. Mẹ chờ con về nhà.

Nguyệt nghe nàng không có ép nàng về nhà liền thở phào nhẹ nhõm, đáp.

- Con hứa con sẽ về mà

Đợi đến khi cúp máy, nàng liền âm thầm lấy một quyển sách nhỏ ra, bắt đầu đọc.

Kia là quyển sách các ma pháp hệ Lôi của những thiếu nữ phép thuật khác tạo ra. Nàng cũng đang cố gắng để trở nên mạnh hơn. Một phần là vì nàng muốn thực hiện lời hứa, còn một phần khác…

Đương nhiên là, bảo vệ Mộc Hoa Tiên.



Cùng lúc đó, đối tượng mà Nguyệt muốn bảo vệ nhận được một tin nhắn từ mẹ của nàng

“Tiên à, con về nhà đi… Cũng ba năm rồi, ba con cũng biết mình sai rồi mà… Ổng nhớ con lắm đó.”

“Mẹ quên lần trước con về ba nói gì rồi à?”

“Ba con chỉ là sĩ diện chút thôi mà. Con bỏ qua cho ổng mà về nhà nha?”

“… Qua một thời gian đi mẹ. Thời gian gần đây thì không được…”

“Ừm, mẹ chờ con về.”

Nhìn những dòng tin nhắn gửi tới từ mẹ, Mộc Hoa Tiên đang ngồi trên giường không tự chủ được mà thu mình lại, hai dòng lệ tuôn ra.

- Xin lỗi mẹ… Con không về nữa đâu…

Thân thể nàng run rẩy, một tay ghì chặt tấm mền phủ trên người, như thể muốn dùng nó che giấu đi những vết sẹo trên lưng…



Năm ngày sau, buổi chiều, Hạ Liên trở lại phòng của mình sau một ngày huấn luyện mệt mỏi. Nhưng mà hắn vừa mới mở cửa liền cảm thấy không đúng.

Trong phòng có người, hơn nữa không chỉ một.

Mặc dù phòng mình có người vào, nhưng Hạ Liên căn bản không hoảng. Trước không nói tới việc hắn còn đang trong hình thái biến thân cùng thực lực của hắn bây giờ. Chỉ riêng việc đây là ở Pháp Hội liền đã đủ để chứng minh người ở trong không có ý định làm hại hắn.

Như vậy, nguyên nhân trong phòng hắn có người hẳn là…

Hạ Liên bật đèn lên. Ánh đèn vừa mới xuất hiện, bốn giọng nói liền đồng thanh đưa ra lời chúc.

- Sinh nhật vui vẻ!

Nhìn nhóm Lưu Hải Đường thật sự tổ chức một buổi tiệc sinh nhật cho hắn như hắn đoán, Hạ Liên đều cảm động đến hai mắt nhoè đi.

Phải biết là hắn chưa từng nói ngày sinh của hắn cho bọn họ a… Vậy mà bọn họ lại biết…

- Sinh nhật vui vẻ.

Hạ Liên cười, cười rất vui vẻ, trong lòng lại thầm nói.

- Cho nên, đây là lý do cậu muốn mình luyện đến tận giờ này sao, Linh?

- Ai biết đâu?

Qua vài giây, Hạ Liên lần nữa thầm nói một tiếng.

- Cảm ơn.

- Không có gì.

Xong, Hạ Liên lại nhìn về phía bốn người kia, hủy biến thân, nói.

- Cảm ơn mọi người nhiều lắm.

- Mau vào ăn đi, không đồ ăn nguội mất. - Đây là Lưu Hải Đường.

- Ờm… Nhưng mình vừa huấn luyện xong…

- Úi, vậy cậu đi tắm đi. Mình định tặng cậu một bộ quần áo, cơ mà xem ra cậu phải dùng sớm rồi. Nè! Hợp với cậu lắm đó! - Mộc Hoa Tiên vừa nói vừa đưa một hộp quà cho Hạ Liên.

Sau khi nói tiếng cảm ơn, hắn lập tức chui vào phòng tắm. Tắm rửa xong xuôi, Hạ Liên mới mở hộp quà Mộc Hoa Tiên đưa cho hắn. Vừa nhìn thấy thứ bên trong, hắn liền trầm mặc xuống.

- Tiên ơi, có đưa nhầm không vậy Tiên?

Tiếng nói của Hạ Liên vọng ra từ phòng tắm. Mộc Hoa Tiên nghe thấy tiếng của hắn liền âm thầm thả cục chả giò nàng vừa lén cầm lên, đáp lại.

- Không có nhầm! Mau lên đi Liên ơi! Đồ ăn nguội mất!

Nghe thấy Mộc Hoa Tiên đáp như vậy, Hạ Liên thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn bộ váy dạ hội trong hộp…

Bảo sao hắn thấy bất an nãy giờ… Hoá ra là vì cái này…

Được rồi, đã không phải lần đầu rồi, vẫn là mặc nhanh nhanh rồi đi ăn đi. Hắn cũng hơi đói rồi.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng mà hắn loay hoay một lúc vẫn không thể nào kéo được cái khoá kéo ở sau lưng lên. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể gọi trợ giúp.

- Tiên ơi! Vào giúp mình kéo khoá với!

Nghe thấy hắn kêu, Mộc Hoa Tiên đầu tiên là khó hiểu, rõ ràng là một cái áo sơ mi cùng một cái quần dài mà thôi, khoá kéo nào?

Nhưng ngay sau đó, nàng dường như hiểu ra cái gì, gương mặt lập tức đỏ chót, nói lớn.

- Lưu manh!

Ba người kia cũng dùng ánh mắt vô cùng quái lạ nhìn về phía phòng tắm. Bọn họ đều biết những người khác tặng quà gì, cho nên đều liên tưởng tới…

Nhưng tới khi Hạ Liên chật vật lấy tay giữ lấy chiếc váy dạ hội để khỏi tuột xuống mà đi ra, ánh mắt quái dị của Lưu Hải Đường, Nguyệt cùng với Băng Linh liền hướng về phía Mộc Hoa Tiên.

Bản thân Mộc Hoa Tiên cũng là ngơ ngác tại chỗ.

- Hả?

Một chữ cũng đã là quá đủ để diễn tả sự ngơ ngác của Mộc Hoa Tiên lúc này…