“Không.” Tề Cảnh Ngôn nói.
“Nhưng mà tiểu thiếu gia, đại thiếu gia rất lo lắng cho cậu. Ngài ấy mua một căn nhà mới là chuyện vui, còn hi vọng sẽ có thể sống chung với em trai của mình, nếu cậu không đến thì đại thiếu gia sẽ rất buồn đó.” Vương thúc nói.
“Không, không thích.” Tề Cảnh Ngôn lấy một cái thìa nhỏ cắt bánh ngọt, sau đó bỏ từng miếng nhỏ vào miệng. Cậu ăn rất chậm và còn thích ăn từng miếng nhỏ một. Nhìn cách cậu ăn trông rất hưởng thụ. Tề Cảnh Ngôn ở kiếp trước từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi thì vẫn là một người, từ lúc mặt trời mọc đến lúc lặn điều duy nhất có thể làm lúc đó là chỉ ăn, cho nên cậu sinh thành thói quen ăn từng miếng nhỏ từ từ bỏ vào miệng.
“Tôi biết thiếu gia không thích ở nơi đông người, nhưng mà chúng ta đến ở nhà đại thiếu gia, chỉ ở nhà thôi, cũng chỉ có đại thiếu gia ở đó sẽ không có người đâu.” Vương thúc giải thích.
Tề Cảnh Ngôn không nói, chỉ yên lặng mà ăn.
Vương thúc chăm sóc từ lúc cậu còn nhỏ đến khi lớn lên, làm sao lại còn không thể hiểu được ý tứ trong hành động của cậu. Đó chính là ý không muốn đi, cậu ngay cả nói cũng không thèm nói. Chỉ có điều Vương thúc có chiêu chí mạng.”Thành phố N có vịt quay cực kỳ ngon nha, thiếu gia cậu thích ăn vịt ở trong trấn nhất cơ mà vịt quay ở thành phố N so với ở trấn còn ngon hơn gấp mấy lần.”
Tề Cảnh Ngôn nghe vậy, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương thúc một cái, sau đó cậu tiếp tục ăn bánh ngọt.
Vương thúc mỉm cười, dù là một người đàn ông thô ráp khi cười vẫn trông rất đáng yêu. “ Tiểu thiếu gia, vịt quay ở thành phố N là ngon nhất mà cậu lại chưa từng nếm qua, không phải rất đáng tiếc hay sao? Chúng ta đi ăn vịt quay đi, nào ăn chán rồi thì sẽ trở về, được không?”
Lổ tai của Tề Cảnh Ngôn giật giật, vậy mà vẫn không nói gì. Nhưng Vương thúc vừa nhìn thấy liền hiểu được, “Ngày mai chúng ta xuất phát, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho đại thiếu gia.”
Tề Cảnh Ngôn mỗi ngày đều thăm không gian nông trường, khi cây trồng trên bốn khối đất đã trưởng thành thì cậu sẽ thu hoạch. Thế nhưng để có thể thu hoạch cây thì cũng có quy luật nhất định, cứ nửa tháng lại sẽ tới thu hoạch một lần. Qua một năm cậu sẽ thu được 150 cân khoai tây, 450 cân ngô, 50 cân đậu, 250 hạt hướng dương. Nhưng mà số lượng hoa hướng dương dự trữ sẽ giảm đi 3 cây mỗi ngày, bản thân Tề Cảnh Ngôn kết luận, ngoại trừ khối đất cho cây hoa hướng dương kia ra thì ba khối đất còn lại mỗi ngày đều phải tự hấp thụ ánh sáng của cây hướng dương khác.
Trong khi có mười sáu ô vuông tuy không nhiều lắm, nhưng dung tích một ô vuông có thể chứa là cực kỳ lớn, mặc dù Tề Cảnh Nguyên không biết tối đa là bao nhiêu, dù sao rất lớn là được.
Ngoại trừ mỗi ngày đều phải vào trong không gian nông trường thì cậu còn bắt buộc phải đọc truyện tranh mỗi ngày.
Tề Cảnh Ngôn có một món đồ chơi, một khẩu súng đồ chơi do Tề Cảnh Nguyên tặng, nhưng nhìn hình dáng rất giống với súng thật, hơn nữa vật liệu cũng vượt qua yêu cầu tiêu chuẩn của súng thật, nên Tề Cảnh Ngôn đặc biệt thích.
Tề Cảnh Nguyên cũng nghĩ như vậy khi đem tặng, con nít thường thích súng đồ chơi, em trai hắn cũng vậy mặc dù là một nhóc tự kỷ, nhưng hẳn là cậu cũng thích đi. Quả nhiên, khi cậu nhìn thấy món đồ chơi vào tay em trai mình, em ấy cũng không có keo kiệt mà cười thật tươi, làm cho hắn kích động một lúc lâu.
Từ lúc có không gian nông trường, Tề Cảnh Ngôn thích đem thứ gì đó đặt trong kho ở nông trường, ví dụ như cây súng đồ chơi.
Ngày mai cậu sẽ đến thành phố N để ăn vịt quay, đây chính là suy nghĩ trong đầu của Tề Cảnh Ngôn. Cho nên buổi tối Vương thúc giúp cậu thu dọn đồ đạc vào hành lý, cậu chỉ mang theo hai bộ quần áo để thay, còn lại sẽ đến thành phố N mua sau, mang đến mang đi lại vô cùng phiền toái.
“Cái này.” Tề Cảnh Ngôn ở một bên quan sát, chỉ vào bộ đồ ngủ hình con gấu trúc.
Đồ ngủ gấu trúc nhỏ rất đáng yêu, quần dài cùng áo sơ mi tay ngắn, phần trên có dán hình của con gấu trúc nhỏ, đặc biệt là phần trên có mũ trùm đầu, trên mũ có hai tai gấu. Tề Cảnh Ngôn rất thích trùm mũ để ngủ, tiếp đó là đem cái đầu rối của mình giấu vào trong mũ.
Ngày hôm sau Vương thúc làm bữa sáng, rồi đến phòng ngủ đánh thức cậu dậy, nhưng lúc ông bước vào phòng lại ngẩn cả người: “Tiểu thiếu gia, giường đâu? Chăn đâu? Giá sách đâu?”
Chỉ thấy phòng tiểu thiếu gia trống không đến giường, chăn và giá sách cũng biến mất, hành lý chuẩn bị đêm qua cũng không còn, thậm chí ngay cả con gấu bông tiểu thiếu gia yêu thích nhất cũng chung số phận.
MÀ tiểu thiếu gia lại ngồi đơn độc một mình trên ghế sô pha, vẻ mặt vô tội nhìn ông.
Vương thúc tỉnh mộng, người nào có thể giỏi đến mức trong tình huống như vậy ông cũng không nhận ra, đem toàn bộ đồ trong phòng tiểu thiếu gia trộm hết, nhưng lại không bắt tiểu thiếu gia đi?