Editor: nhà Kẹo Bơ 🥑🥑
Đáp ứng "Ừm, tôi đang nghe, vừa rồi đồng nghiệp đang ở đây nói vài lời." Giản Lan giải thích.
Phó Vọng không nói thêm câu gì, chỉ hỏi vị trí của cô.
Sau khi ngắt điện thoại, mặt Phó Vọng lập tức nhiễm một tầng lạnh lẽo.
Người tên Đàm Tiêu kia giống như muốn cùng anh tranh đoạt Lan Lan.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép Lan Lan bị bất luận kẻ nào cướp đi.
Giản Lan đi tới bãi đỗ xe, còn chưa đi xa đã nhìn thấy thiếu niên cao gầy đang đi tới.
Phó Vọng đi đến trước mặt cô, thuận tay tiếp nhận hành lý của cô.
"Có thuận lợi không?"
"Tất cả đều thuận lợi."
"Vậy là tốt rồi."
Sau khi lên xe, cô vẫn ngồi vị trí ghế phụ như cũ.
Phó Vọng mong chờ cả quãng đường cũng không chờ được cô chủ động đề cập đến việc ở bên nhau.
Trở lại chung cư, Giản Lan về căn phòng lúc trước, nói với Phó Vọng: "Em trai, buổi tối cậu có rảnh không?"
Phó Vọng sửng sốt một chút, hơi gật đầu, "Ừm."
"Buổi tối đến nhà tôi ăn cơm đi? Tôi tự mình xuống bếp."
Mắt Phó Vọng sáng lên trong chớp mắt, nhịp tim đột nhiên gia tốc.
Anh áp xuống sự vui sướng trong lòng, tận lực bình tĩnh mà thấp giọng nói: "Được."
"Buổi tối gặp lại." Giản Lan vẫy tay với anh, sau đó liền về phòng trước.
Chơi trò chơi chạy thoát mấy ngày, trở về lại còn ngồi xe, về sau lại ngồi máy bay, Giản Lan đã sớm mệt muốn chết.
Cho nên cô mới không có tinh lực nói với Phó Vọng chuyện kia.
Sau khi vào nhà, Giản Lan ném quần áo vào máy giặt, sau đó đi tắm rồi nghỉ ngơi.
Ngủ đến chạng vạng, cô thu thập một ít đồ dùng, vừa lúc chuẩn bị cơm tối.
Lúc này Tiền Phái Phái gọi điện thoại cho cô.
"Lan Lan, em còn nhớ Nhậm đạo bên "Truyền thuyết chín ngày Linh Tiêu" không?"
"Còn nhớ."
"Ông ấy liên hệ chị, nói là bạn ông ấy có một bộ phim mới thiếu nữ chính, thời gian thử vai là ba ngày sau, nếu em thấy hứng thú có thể đi thử xem." Trong thanh âm Tiền Phái Phái khó nén được kích động, đây vẫn là lần đầu cô lấy được một cơ hội tốt như vậy cho Giản Lan.
Thực sự là nữ chính sao?
Giản Lan cực kỳ kinh ngạc.
Không phải cô coi thường chính mình, mà là danh tiếng hiện tại của cô tìm nữ phụ số 2 cũng khó, huống chi là việc trực tiếp tìm cô đi diễn vai nữ chính.
Phỏng chừng là nể mặt mũi của Nhậm Đạo mới cho cô cơ hội.
"Thể loại phim là gì? Nếu bên này em không có chuyện gì bất ngờ thì chị giúp em hẹn trước buổi thử vai đi." Giản Lan nói.
Ba ngày sau mới đi thử vai, bắt đầu quay chắc còn phải chờ lâu nữa, cô cũng có đủ thời gian nghỉ ngơi.
"Bối cảnh hiện đại, mang sắc thái hơi kỳ ảo, phim tình cảm lãng mạn, địa điểm quay phim ở đại học A."
Vừa nghe đến là phim tình cảm, không phải kiểu phim chỉ có nam chính như lần trước, Giản Lan trong lòng có chút rối rắm.
Hiện tại chứng ghét nam giới của cô còn chưa được chữa tốt, nếu đến phim trường không quay được cảnh thân mật, chậm trễ tiến độ mọi người thì phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Điều này khiến cô rất băn khoăn.
"Có cảnh hôn, giường chiếu gì đó không?"
Tiền Phái Phái cười, "Lan Lan, em choáng váng à? Phim tình cảm nào mà không có cảnh hôn chứ? Chị nhìn qua kịch bản rồi, cảnh hôn không ít đâu."
"Có thể tá vị không?"
"Lan Lan, có chuyện gì vậy? Sao em lại hỏi về điều này?" Tiền Phái Phái nghi hoặc hỏi.
"Trước đây em đã trải qua vài chuyện không tốt, diễn cảnh thân mật với người khác phái sẽ rất khó chịu. Chị còn không nhớ lần trước hợp tác cùng Quý Trạch em nôn thành cái dạng gì rồi sao?"
Cô vừa nói như vậy khiến Tiền Phái Phái mới nhớ ra.
Lúc trước cô còn tưởng rằng là mấy ngày đó thân thể Giản Lan không tốt, nhưng tựa hồ cũng chưa thấy Giản Lan có bệnh trạng gì ngoài nôn mửa, không giống như bị bệnh.
Hóa ra là không thể tiếp xúc với người khác phái.
Tiền Phái Phái tuy rằng tò mò, nhưng nghe cô nói là "chuyện không tốt", sợ chạm vào chuyện riêng tư của cô liền không hỏi thăm nữa.
"Thật sự không thể quay?"
"Thật sự."
"Vậy bỏ qua vai diễn cũng quá đáng tiếc, chị sẽ tranh thủ với bên kia một chút, nói không chừng còn có cơ hội." Tiền Phái Phái tuy rằng nói như vậy nhưng thật sự trong lòng không có chút tự tin nào.
Chủ yếu là bởi vì qua chương trình thực tế độ nổi tiếng của Giản Lan đã tăng lên một đợt nhưng số fans vẫn không thể so với những nữ diễn viên khác. Có thể có cơ hội thử vai đã là rất khó, nếu còn đưa ra ít yêu cầu khác, phỏng chừng bên kia sẽ lập tức từ chối.
Bất quá mặc kệ kết quả thế nào cũng phải thử một chút.
"Ừm, phiền chị nhé."
Giản Lan làm xong bữa tối, đi tới nhà Phó Vọng gọi sang ăn cơm.
Nói chuyện điện thoại với Tiền Phái Phái xong, cô càng thêm cảm thấy vẫn nên sớm chữa khỏi chứng ghét nam giới, nếu không không thể lăn lộn ở giới giải trí.
Cho nên hôm nay cần thiết phải đề cập với Phó Vọng về chuyện này một chút.
Những món Giản Lan làm chính là một bữa cơm gia đình rất bình thường, tôm xào trứng, thịt kho tàu cà tím, sườn heo chua ngọt, còn có món canh bí đao hầm xương sườn.
"Không biết cậu thích ăn cái gì nên mỗi thứ làm một ít."
Giản Lan ngồi bên cạnh Phó Vọng, cách anh rất gần, đầu gối hai người gần như đụng vào nhau.
Cô vừa mới ngồi xuống đã khiến nhịp tim Phó Vọng bắt đầu không chịu khống chế mà tăng tốc.
Môi mỏng của anh hơi mím, cằm căng chặt, lời đáp lại đều đã quên hết.
Thấy anh khẩn trương như vậy, Giản Lan cũng khẩn trương theo.
Trong lúc ăn cơm, hai người không ai nói chuyện.
Lúc sau khi Giản Lan đi rửa chén, Phó Vọng cũng đi vào giúp đỡ.
Hai bọn họ vẫn yên lặng làm việc, không có giao lưu gì.
Thân hình Phó Vọng cao, chỉ cần anh hơi rũ mắt là có thể nhìn thấy cần cổ thiên nga trắng nõn thon dài của Giản Lan, nhìn qua thật ngon miệng.
Làm người ta rất muốn cắn một ngụm, hương vị khẳng định không tồi.
Đôi mắt Phó Vọng càng ngày càng âm u, Giản Lan vẫn luôn cúi đầu rửa chén lại không phát hiện.
"Em trai, tí nữa cậu có thể ở lâu thêm một chút được không? Tôi muốn cùng cậu nói một việc."
Phó Vọng sửng sốt, cảm xúc trong mắt nháy mắt ẩn lui, chỉ còn lại một mảnh thanh triệt sạch sẽ, "Được."
Rửa sạch bát đũa xong, hai người trở lại lên ghế sô pha ngồi xuống.
Sau khi trầm mặc một lúc, Giản Lan mở miệng trước, "Lúc trước cậu nói quan hệ với gia đình không tốt phải không?"
"Ừm." Phó Vọng thuần thục mà nói dối.
"Tôi thấy xe của cậu khá tốt, ngày thường chắc bảo dưỡng rất kỹ nhỉ."
Phó Vọng ngước mắt lên nhìn về phía cô, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc nhàn nhạt.
Tại sao lại đột nhiên nói về đề tài xe?
"Đúng vậy." Tuy rằng khó hiểu nhưng anh vẫn thành thật mà trả lời.
Giản Lan hơi nhẹ nhàng thở ra.
Có thứ thiếu sót thì tốt, cô chỉ sợ anh cái gì cũng không thiếu.
Điều kiện trong nhà tốt, từ nhỏ đã quen với việc chi tiêu hào phóng, nhưng quan hệ với người nhà lại không tốt—
Tất cả việc này tổng hợp lại, thấy thế nào cũng giống một sinh viên thiếu tiền.
Giây tiếp theo, trong tay Phó Vọng đột nhiên cảm nhận được thêm một xúc cảm ấm áp mềm mại.
Đồng tử anh bỗng dưng run lên, hô hấp đều vài phần dồn dập.
Lan Lan thế mà, thế mà chủ động nắm tay anh?
Phó Vọng theo bản năng nắm chặt tay lại, lại chạm vào đồ vật cứng rắn, bị góc cạnh đồ vật kia chọc vào đến đau.
Quay đầu nhìn lại, một tấm thẻ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.
Mà tay nhỏ mềm mại kia đã thu hồi lại.
Xúc cảm trong lòng anh tức khắc không còn.
"Trong thẻ có tiền, cậu cứ tiêu trước, không đủ thì nói với tôi." Có lẽ bởi vì chắc chắn anh sẽ không cự tuyệt, Giản Lan không hề khẩn trương.
Phó Vọng rũ mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm tấm thẻ kia, trong lồng ngực quay cuồng cảm giác chua xót.
Trầm mặc một hồi lâu, anh mới gian nan mà mở miệng, "Tôi không cần."
Anh không muốn tiền của cô, không muốn có loại quan hệ như vậy với cô.
Không thể chỉ đơn giản ở bên nhau sao?
Giản Lan duỗi tay sờ lên mặt anh, sau đó cuộn tròn trong lòng bàn tay, giữ chặt tấm thẻ trong tay anh.
"Em trai, tôi rất thích cậu."
Thời điểm nói lời này, trên mặt Giản Lan có hơi nóng lên.
Ngược lại không phải vì thẹn thùng mà là vì ngượng thùng.
Cô luôn cảm thấy mình nói những lời này, làm việc này rất giống phú bà dụ dỗ thiếu niên xinh đẹp.
Phó Vọng nhíu mày, nhắm mặt lại, che khuất đau đớn chua xót lan tràn trong mắt.
Cái gì mà thích, đều là lừa anh.
Chỉ là muốn lợi dụng anh thôi.
Còn nói tốt như vậy, anh thiếu chút nữa liền tin.
Thời điểm Phó vọng nhắm mắt lại, hàng mi dài rũ xuống, phía dưới đôi mắt tạo ra một cái bóng giống như hai cái bàn chải nhỏ.
Làn da anh vốn trắng, mềm mại tinh xảo, nhìn qua như vậy càng đẹp, đẹp đến không giống người phàm.
Giản Lan không nhịn được xoa tóc anh.
Phó Vọng lập tức mở to mắt, đôi mắt hẹp dài trong suốt, còn mang theo sự khó hiểu nhàn nhạt.
"Ngoan." Giản Lan ôn nhu mà cười với anh.
Phó Vọng bị nụ cười xinh đẹp của cô làm cho hoa mắt, tim đập giống như là muốn điên mất rồi.
Hầu kết anh lăn lộn, áp xuống dục vọng chiếm hữu trong lòng.
Nếu, nếu Giản Lan có thể luôn như vậy với anh, loại quan hệ như vậy anh cũng không phải không thể tiếp thu.
So với bộ dáng cô sợ hãi anh, trốn tránh anh vẫn tốt hơn.
Do dự một lát, Phó Vọng nhìn về phía cô, nói: "Chị, tôi phải làm gì?"
"Làm quan hệ như thế này, nên làm những cái đó." Giản Lan bổ sung một câu, "Cậu yên tâm, tôi sẽ không thương tổn cậu."
Lỗ tai Phó Vọng phiếm hồng, đôi tay nắm chặt thành quyền, khẩn trương mà nói: "Cái gì là nên làm?"
Sâu thẳm trong đôi mắt anh cất giấu chờ mong nhàn nhạt.
Sẽ là điều anh muốn ư?
Giản Lan:...
Kỳ thật cô cũng không biết cái gì là nên làm.
Bất quá biểu hiện giống như đã quen tay, Giản Lan cúi người qua, cánh tay đặt lên vai Phó Vọng, để sát vào bên tai anh, cố tình phóng nhẹ thanh âm, ái muội nói: "Cậu nói xem?"
Thanh âm người trong lòng bên tai như lan, lỗ tai Phó Vọng hoàn toàn đỏ ửng, thân mình đều cứng đờ, một cử động cũng không dám.
Khoảng cách bọn họ thật sự quá thân cận, anh thậm chí còn có thể ngửi được vị nước hoa trên người Giản Lan, nhàn nhạt rất dễ ngửi.
Vì chuyện hôm nay mà Giản Lan còn cố ý trang điểm nhẹ, đuôi mắt hơi cong lên, đôi mắt xinh đẹp đào hoa càng thêm động lòng người, môi đỏ hơi gợi lên, giống như hồ ly tinh câu dẫn nam nhân trong truyện cổ tích.
Hô hấp Phó Vọng dồn dập không ít, đuôi mắt hơi đỏ lên.
"Tôi, tôi đều đáp ứng chị." Ngoan ngoãn nói xong, Phó Vọng thử nắm tay cô.
Tay Phó Vọng rất lớn, khô ráo ấm áp, gắt gao bao vây tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay.
Tim Giản Lan đập lỡ một nhịp.
Lúc cô đang muốn nói gì, di động đột nhiên vang lên.
Cô dùng tay trái cầm điện thoại, tay phải tiếp tục nắm tay Phó Vọng.
"Lan Lan, em lần này thật sự quá may mắn, nam chính bộ phim này là Đàm Tiêu." Thanh âm kích động của Tiền Phái Phái truyền đến.
"A? Đàm Tiêu làm sao vậy?" Giản Lan khó hiểu.
Nghe thấy cái tên này, đôi mắt Phó Vọng lạnh băng, một cảm giác nguy hiểm nảy lên trong lòng khiến sức cầm tay mạnh thêm không ít.
Còn may anh kịp thời hoàn hồn, hạ nhẹ lực đạo, bằng không nhất định sẽ siết hồng tay Giản Lan.
"Em không biết Đàm Tiêu chưa bao giờ quay cảnh hôn sao? Cho nên lần này chị vừa nói ra, bên kia liền đồng ý, nói là kế hoạch vốn dĩ là tá vị, không tính quay thật."
"Anh ấy có ảnh hưởng thế sao?" Giản Lan kinh ngạc nói.
Tiền Phái Phái hạ giọng, "Nhà đầu tư cho bộ phim này là Đàm tổng, em nói xem Đàm Tiêu có sức ảnh hưởng không?"
"Vậy chị giúp em hẹn thử vai trước đi."
Nếu con trai nhà đầu tư không muốn quay cảnh hôn, vậy cô hẳn có thể quay bộ phim này.
"Được, còn có một chuyện nhỏ, tổ tiết mục "Chạy trốn trong vương quốc bí mật" phát cho em lời mời, muốn ký hợp đồng một kỳ nữa, em có muốn tiếp tục không? Chị khuyên là nên tiếp tục, hiện tại người thích xem kiểu chương trình thực tế rất nhiều, có thể tăng độ nổi rất nhanh."
"Khi nào có?"
"Nếu em có thể thuận lợi vào đoàn phim, quay xong bộ phim này, vừa lúc quay được một kỳ chương trình, cho nên không cần lo thời gian xung đột, vấn đề là có hơi mệt."
"Vậy đồng ý đi, em không sợ mệt." Giản Lan là người cuồng công việc, hận không thể tham dự hết tất cả.
Hơn nữa, cô bây giờ nuôi em trai ngoan ngoãn này dù sao cũng phải kiếm tiền cho anh tiêu.
Nghĩ đến đây, Giản Lan quay đầu nhìn về phía Phó Vọng, lại nhịn không được duỗi tay sờ đầu anh.
Phó Vọng hơi cúi đầu, tiện cho cô sờ đầu.
Lúc sau Giản Lan lại cùng tiền Phái Phái nói vài câu thì ngắt điện thoại.
Đôi mắt Giản Lan sáng lấp lánh nhìn về phía Phó Vọng, anh cho rằng cô muốn nói chuyện gì quan trọng, tức khắc khẩn trương thẳng lưng, ngừng thở chờ.
"Em trai, chị muốn thăm mèo."
Tâm tư chờ mong của Phó Vọng tức khắc chìm xuống.
"Được." Anh gần như không thể phát hiện mà thở dài, đứng dậy đi ra ngoài.
Giản Lan lâu như vậy chưa thấy Hoa Lớn Hoa Nhỏ, đã sớm muốn thăm chúng.
Cô ở trong nhà Phó Vọng chơi thật lâu, nằm bên trái ôm phải ấp hai bé mèo béo, âu yếm một trận, hạnh phúc đến sắp ngất.
Nếu có thể mang theo mèo đi quay chương trình thực tế thì gặp được nhiều chuyện đáng sợ như thế nào cô cũng không sợ.
Giản Lan chỉ lo âu yếm mèo, Phó Vọng bị bỏ qua hoàn toàn.
Chỉ lúc Giản Lan trước khi đi, nhẹ nhàng cầm tay anh, nhét tấm thẻ kia lần nữa vào trong tay anh.
"Em trai, cố học hành nha, tôi đi trước." Chơi với mèo xong, Giản Lan không chút lưu luyến mà rời đi.
"Ừm."
Trong nháy mắt đóng cửa lại, ý cười sạch sẽ trong mắt Phó Vọng lập tức tiêu tán, thay thế bằng sự thâm trầm lạnh lẽo.
Anh xoay người, nhìn về phía hai con mèo.
Hoa Lớn Hoa Nhỏ chạm đến ánh mắt đáng sợ của anh, tự giác thu hồi đợi chết, cũng không dám đòi anh đồ ăn vặt.
Phó Vọng đóng lồng mèo sắt lại, đi khóa lại phòng.
Trong phòng vẫn như cũ treo đầy ảnh Giản Lan, so với lần trước thì lần này còn có rất nhiều cảnh khi Giản Lan quay chương trình thực tế.
Giống như trước kia, Phó Vọng lấy ra mấy tấm ảnh mà bản thân thích nhất ra trước, si mê mà nhìn thật lâu.
Sau đó anh ngồi xuống trước bàn, vẽ ra bộ dáng Giản Lan chạm vào vai anh, cùng với bộ dáng cô vừa gọi điện thoại vừa nắm tay anh, còn có bộ dáng cô ôn nhu mà sờ đầu anh.
Những hình ảnh đó đều là thứ anh không thể quên được.
Cuối cùng, Phó Vọng vẽ một căn biệt thự.
Nếu Giản Lan nhìn thấy bức họa này, khẳng định có thể nhận ra nơi này.
Diện tích biệt thự rộng rãi, trang hoàng xa hoa, tọa lạc giữa núi rừng bí ẩn.
Điểm kỳ quái duy nhất chính là tất cả cửa sổ đều bị khóa, giống như một lồng chim xa hoa khồng lồ.
Khi nào mới có thể đưa Lan Lan một lần nữa ở đây...
Như vậy cô mới chính là người của anh.
Tác giả có lời muốn nói: Vọng nhãi con: Đột nhiên biến thái.jpg
Lan Lan cho rằng mình đang bao nuôi em trai cún con đáng yêu, kết quả lại là—
Đọc chương này vẫn cảm thấy thương anh nam nam chính:<<