Thiếu Niên Cửu Hoang

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 28: dĩ tưởng kính.




Hàn Nguyệt Sinh cùng Huyền Định xuôi đông đến Hải thành, từ thông tin hai người tìm hiểu được, muốn tìm được Hải thành đường ngắn nhất là đi thẳng qua Lưỡng Gia sơn, nhưng Lưỡng Gia sơn rừng thiêng nước độc, ngay cả thợ săn lâu năm cũng chỉ dám hành động ở bìa ngoài.



Tuyến đường này đối với người bình thường có lẽ rất khó khăn, nhưng với hai võ giả thì chẳng phải chuyện gì quá bất khả thi, cứ coi như một hồi dã ngoại là được.



"Hàn đại ca, gần đây có một thành nhỏ, chúng ta có thể nghỉ lại một đêm rồi đi tiếp, hơn nữa lương thực sắp hết, cần tiếp tế một hồi, vả lại ta có cảm giác sắp đột phá bất kỳ lúc nào." Huyền Định cầm một tấm bản đồ loay hoay nhìn xem nói.



Hàn Nguyệt Sinh ở bên cạnh gật đầu, y nhìn lên bầu trời, mây đen vần vũ, gió thổi mang theo hơi nước, hiển nhiên là sắp mưa.



"Được, nghỉ lại 1 - 2 ngày rồi đi, chúng ta không quá gấp, thời gian vẫn còn khoảng 3 tháng nữa." y bình tĩnh nói, giọng nói không ấm không lạnh, Huyền Định sớm đã quen thuộc.



Hai người đã quyết định xong liền đi đến Thanh Thảo thành.



Khác với tưởng tượng của bọn họ, Thanh Thảo thành tiêu điều vắng lặng, chỉ có vài cửa hàng mở cửa làm ăn, còn lại đều đóng chặt đại môn, trên đường không có mấy người qua lại.



Hàn Nguyệt Sinh nhíu mày, đây là chuyện gì? Nơi này giống như vừa phát sinh đại sự gì đó.



Huyền Định cũng cau chặt hai hàng lông mày, bên tai hắn đột nhiên vang lên giọng Hồng Trân:



"Nơi này vừa có tu sĩ giao thủ, ít nhất là Trúc Cơ kỳ."





Hắn dùng ý nghĩ hỏi lại:



"Làm sao cô biết được?"



Hồng Trân nhẹ giọng nửa cười đáp một chữ:



"Đoán."



Huyền Định không so đo với nàng, gần đây bên cạnh có một tảng băng, trong đầu thì chứa một nữ nhân không rõ lai lịch, hắn cảm giác mình có thể trụ được lâu như vậy đúng là kỳ tích.



Hai người Hàn Nguyệt Sinh tìm kiếm một hồi lâu, đến khi trời sắp tối mới gặp được một khách sạn chịu mở cửa, bên trong vắng vẻ không có bao nhiêu người ngồi.



Huyền Định trả tiền phòng, sau đó bắt chuyện với trưởng quỹ:



"Tại sao thành này lại tiêu điều như vậy? Tiểu tăng nhớ rằng trước kia không phải là cảnh tượng này, gần đây có xảy ra đại sự gì sao?"



Trưởng quỹ nhìn đông nhìn tây một hồi mới rút rè nhẹ giọng nói:



"Tiểu sư phụ mới đến nên không biết, 3 ngày trước Trương phủ có tiên nhân đấu pháp, nơi đó hiện tại đã thành tử địa, đêm tối có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc, ban ngày âm lãnh lạnh lẽo, người dân sợ hãi không dám ra khỏi nhà.



Ai có thể đi đều đã đi, ai không thể đi cũng chuẩn bị bán nhà chạy, Thanh Thảo thành có lẽ sắp không giữ nổi rồi."



Trưởng quỹ một mặt thở dài.



Hàn Nguyệt Sinh ở một bên hơi híp mắt lại suy tính, y vỗ vỗ lên vai Huyền Định đánh mắt nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe được:




"Nghỉ ngơi, buổi tối đi Trương Gia một chuyến."



Huyền Định gật đầu nhận lấy chìa khóa phòng, rồi đưa cho Hàn Nguyệt Sinh một chiếc.







Buổi tối, trăng khuyết bị tầng mây đen che lại, hai người Hàn Nguyệt Sinh mượn nhờ bóng tối ẩn núp dạ hành.



Đường đi đã hỏi thăm từ trước, hai người rất nhanh đã tìm được Trương phủ.



Cảnh tượng trước mắt khiến cả hai đều phải hít sâu một hơi.



Trương phủ nát tan bừa bãi, giống như vừa bị một cơn bão quét qua, cảnh tượng đổ nát không còn ra hình dạng gì, xác người đã bị quan phủ chuyển đi hết, nhưng vết máu thâm đen còn đọng lại đã chứng minh tất cả.



Cả hai chia ra tìm kiếm một hồi, nhưng vẫn không có manh mối gì.





Hàn Nguyệt Sinh tụ tập với Huyền Định, y lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc gương nhỏ, bề ngoài không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần nhìn lâu một chút sẽ khiến người ta không tự chủ được bị ảnh phản chiếu của mình thu hút.



Huyền Định ngơ ngác nhìn chính mình trong gương, Hàn Nguyệt Sinh đập mạnh một cái khiến hắn giật mình tỉnh lại, trên trán đổ mồ hôi.



Hàn Nguyệt Sinh nhỏ giọng thì thầm:




"Đứng nhìn vào."



Nói xong, y nâng gương cao quá đẫu ánh trăng chiếu lên mặt gương, vài phút sau, trên mặt gương dần dần biến đổi giống như mặt nước hồ bị một hòn đá giấy lên gợn sóng, gợn sóng càng lúc càng nhanh, cuối cùng không thể nhìn rõ nữa.



Hàn Nguyệt Sinh cảm thấy vừa đủ, đặt chiếc gương lên một thanh gỗ, trên mặt gương dần dần bình ổn lại, cuối cùng phản chiếu ra hình ảnh, nhưng đó không phải là hai người Hàn Nguyệt Sinh, Huyền Định, mà là hình ảnh chiến đầu lúc trước của Lục Quý!



Hình ảnh có chút mờ, nhưng vẫn có thể thấy được gương mặt từng người một, Lương Thế Khinh cùng Trương Quốc giao thủ trên không nên chỉ có 2 bóng mờ va chạm, còn 5 người Lục Quý chiến đấu, cả hai đều rõ rành rành.



Lục Quý giải quyết nhanh gọn Ngọc Tử Lăng, sau đó chỉ mấy lần đã giết chết Chu Thăng, Trần Đăng và Quân Vũ Nghi chật vật chạy trốn, Lục Quý không biết ẩn thân đi đâu, cuối cùng Lương Thế Khinh suýt nữa giết chết Trương Quốc, nhưng hắn vẫn nhanh chân chạy mất, chỉ để lại 1 cánh tay.



Hàn Nguyệt Sinh trầm mặc lại, không ngờ tu sĩ lại khó giải quyết như vậy, chỉ riêng thanh niên âm trầm có một chiếc đèn lông bay quanh kia đã tương đương với Dẫn Mạch đỉnh phong, nếu không giải quyết được chiêu thuấn di kia, vậy cho dù là Thông Huyệt cảnh cũng bị mài chết!



Huyền Định cũng có cùng suy nghĩ, 4 người Quân Vũ Nghi mặc dù bị đánh te tua, nhưng chỉ cần một người trong đó cũng đủ giải quyết hắn rồi, nếu không đột phá Dẫn Mạch cảnh, Huyền Định cảm thấy bản thân chắc chắn không kiên trì quá 20 giây.



Hình ảnh trên gương nhỏ càng ngày càng mờ, cuối cùng rắc một tiếng vỡ vụn.



Hàn Nguyệt Sinh không tiếc gì mấy, Dĩ Tưởng Kính hiếm thấy, đây chỉ là hàng mô phỏng dùng 1 lần, y còn mang theo vài mặt nữa.



"Trước tiên trở về, đợi 2 ngày nữa đến thời điểm trao đổi lại báo cho những người khác." Hàn Nguyệt Sinh giọng không mấy dao động nói.



"Được." Huyền Định ứng tiếng, nhìn Hàn Nguyệt Sinh rõ ràng không coi trọng Dĩ Tưởng Kính, hắn thầm nói trong lòng, đúng là thổ hào!




"Có người đến, 14 người, đều là tu sĩ Luyện Khí tầng 11 trở lên." bỗng nhiên giọng nói của Hồng Trân vang lên trong đầu Huyền Định.



"Hàn đại ca, có người đến, chúng ta nên nấp đi." Huyền Định vội vàng nói hắn rất tin tưởng Hồng Trân sẽ không hại mình, nàng muốn làm vậy thì đã làm lâu rồi.



Hàn Nguyệt Sinh vốn định đi trước, nghe vậy lập tức lấy ra hai lá bùa, một dán lên người mình, một dán lên người Huyền Định, nói nhanh:



"Yên tĩnh, đừng di chuyển!"



Y tin tưởng Huyền Định, vả lại ai cũng có bí mật riêng, dù là bằng hữu sinh tử cũng không nên hỏi nhiều.



Hai người đứng yên như tượng, âm thầm vận chuyển Quy Tức công, nhịp thở của bọn họ giảm xuống thấp nhất, cuối cùng gần như bằng không.




2 người Hàn Nguyệt Sinh vừa tiến vào trạng thái tuần hoàn Quy Tức công, một nhóm người khoác áo choàng che lại toàn thân bỗng nhiên không một tiếng động xuất hiện tại phế tích Trương gia, không gian xung quanh không hiểu nhiều thêm vài phần âm trầm.





"Khí tức của Lục sư huynh rất nồng, có lẽ rời đi chưa lâu." một giọng nữ lên tiếng.



"Tống Cổ Bằng." hắc bào nhân ở giữa gọi tên một người.



"Vâng!" Tống Cổ Bằng toàn thân bị hắc bào bao trùm ứng tiếng, hắn lấy xuất ra Câu Hồn Đăng của mình, hai tay bắt pháp quyết nào đó.



Qua một hồi, 1 linh thể mờ mờ trong suốt bị hút vào bên trong, ánh sáng từ trong Câu Hồn Đăng hắt ra trên mặt đất, dần dần hình thành chữ viết:



Kiến Hoa thành!



"Đi, nhanh chóng đuổi theo! Lần này nhiệm vụ tiếp ứng chính là do Lục trưởng lão đích thân đề ra, không muốn chết thì đừng để xảy ra sơ sót!" Hắc bào nhân ở giữa nói, dứt lời y liền xuất ra pháp khí phi hành trước.



13 người còn lại đồng thời gật mạnh đầu theo sau.







Qua một hồi lâu, đợi đám người kia đi xa, Hàn Nguyệt Sinh và Huyền Định mới thở ra một hơi, hai người dần dần ổn định nhịp tim cùng hô hấp lại bình thường.



"Lục sư huynh trong miệng bọn họ hẳn là nam tử có quầng thâm dưới mắt, ngọn đèn trong tay hai người rất giống nhau." Huyền Định lên tiếng trước.



"Trùng hợp, quá trùng hợp, 14 người, tiếp ứng, họ Lục…" Hàn Nguyệt Sinh nhìn Huyền Định mặt mày trầm trọng nói.



Huyền Định hiểu ý tứ của y, chỉ cần không phải người ngu đều có thể nhận ra sự liên kết ở đây.



"Lập tức trở về Kiến Hoa thành! Cho dù có khả năng đoán sai, nhưng cẩn thận không thừa!" Hàn Nguyệt Sinh giọng nói bình tĩnh, ánh mắt không gợn sóng.



Huyền Định gật đầu, nhiệm vụ của bọn họ là trong vòng 4 tháng giết chết Lục Quý, nhưng không quy định là nhất định cần 4 tháng mới có thể tìm thấy mục tiêu!



Hai người quay lại khách sạn nghỉ ngơi, Huyền Định cũng tranh thủ trong đêm đột phá Dẫn Mạch cảnh, hắn tích lũy mặc dù không quá sâu dày, nhưng căn cơ vững chắc, trụ cột rất tốt, thêm vào thiên phú nhất tuyệt, dẫn khí nhập mạch không phải chuyện quá khó khăn.