Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 58




Mùa đông tới rất nhanh, mùa đông năm nay hình như càng lạnh hơn. Tuyết đã rơi triền miên suốt hai ngày, hai ngày sau toàn bộ học sinh của trường cấp ba Thánh Hiền được giao một nhiệm vụ mới —— quét tuyết.

Phân chia theo lớp, mỗi lớp phụ trách một khu vực riêng. Khu vực lớp ba khối 12 phụ trách là sân thể dục. Đường Uyển Tâm và Tiểu Đào được phân đến dọn sạch chỗ này.

Hai người vừa mới bắt đầu công việc được mười phút, đã có một nam sinh thở hổn hển chạy tới, đứng yên trước mặt Đường Uyển Tâm, “Đàn chị, để em giúp chị.”

Đường Uyển Tâm đứng dậy, nhìn nam sinh trước mặt, nói thực cô không nhớ mình có quen biết người này, một chút ấn tượng cũng không có.

Nhưng bản thân cô không có ấn tượng cũng không sao vì bên cạnh luôn có người sẵn sàng phổ cập khoa học cho cô. Tiểu Đào đi ngang qua, nói nhỏ bên tai Đường Uyển Tâm: “Là cậu nam sinh mấy ngày hôm trước tặng khay cơm cho cậu ở nhà ăn đó.”

Nhờ có Tiểu Đào nhắc nhở, Đường Uyển Tâm cuối cùng cũng có chút ấn tượng. Mấy ngày trước, ở nhà ăn có một nam sinh khối 10 đột nhiên bưng hộp cơm đi tới chỗ bọn cô, sau đó không nói hai lời đặt hộp cơm trước mặt Đường Uyển Tâm, rồi thẹn thùng chạy trốn.

Đáy mắt nam sinh sáng ngời sinh động, lúc nhìn Đường Uyển Tâm, ý cười đã lan đến tận đáy mắt. Cậu nam sinh đã tưởng mình đã làm nhiều nhứ như vậy, đã tạo đủ cảm giác tổn tại, nhất định đàn chị sẽ nhớ ra cậu ta.

Ai ngờ Đường Uyển Tâm nghe Tiểu Đào nhắc nhớ xong, vẫn trưng ra vẻ mặt ngây thơ.

“—— Thật xin lỗi, chị không biết em.”

Nam sinh: “......”

Tiểu Đào: “??”

Nam sinh cong môi, “Không nhớ em cũng không sao. Giờ em có thể chính thức giới thiệu bản thân với đàn chị.”

Đường Uyển Tâm từ chối thẳng thừng, “Chúng ta đang bận làm việc, không rảnh.”

Nam sinh: “Em đến giúp chị.”

Đường Uyển Tâm: “Cảm ơn, không cần.”

Nam sinh khom lưng duỗi tay muốn đoạt cây chổi, bỗng có một giọng nam trầm thấp vang lên, “Không phải đàn chị đã nói không cần rồi sao? Mày ra cửa không mang lỗ tai à?”

Sắc mặt của cậu nam sinh đó thoáng chốc trắng bệch, ánh mắt lập loè né tránh, “Đàn, đàn anh.”

Hôm nay Lục Phong Châu mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, mũ áo khoác to rộng được đội lên, để lộ ra cặp mắt mê người.

Lúc này, đôi mắt ấy chứa đầy ánh mắt sắc bén, tựa như dao nhỏ đâm xuyên qua nam sinh trước mặt.

“Đàn anh?” Sắc mặt Lục Phong Châu trầm xuống, “Cút.”

Cậu nam sinh bị dọa lập tức buông tay, cả người nhanh như mèo, một giây cũng không dám dừng lại, nhanh chóng biến mất.

Đường Uyển Tâm đối với cảnh tượng người nào đó ăn dấm mỗi ngày đã tập mãi thành thói quen, cô cong eo tiếp tục quét tuyết.

Tiểu Đào đoạt lấy cây chổi trong tay cô, “Thôi, cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, để mình quét.”

Đường Uyển Tâm: “Đằng kia không phải cũng có cây chổi sao? Cậu lấy của mình làm gì?”

Tiểu Đào: “......”

Chị gái à, chị có thể hiểu chút phong tình không?

Đường Uyển Tâm không tiếng động trả lời cô ấy: Không hiểu!

Tiểu Đào cười cười, vẻ mặt xấu hổ, “Vậy hai người cứ nói chuyện, mình qua bên kia quét.”

Bước chân của Tiểu Đào nhỏ nhưng tốc độ chuồn rất nhanh, xem ra là sợ ở lại sẽ dẫn lửa thiêu thân.

Đường Uyển Tâm bị đoạt mất cây chổi đành xoay người đi lấy xẻng. Lục Phong Châu đi lên trước, đoạt lấy xẻng của cô.

Đường Uyển Tâm: “Làm gì?”

Lục Phong Châu: “Giờ mới chịu nhìn anh?”

Đường Uyển Tâm: “Sai rồi, bây giờ em cũng không muốn nhìn thấy anh.”

Lục Phong Châu: “......”

Không phải cậu chỉ ấn cô lên tường hôn một cái thôi sao?

Sao đến giờ vẫn còn tức giận?

Đường Uyển Tâm lắc lư cái xẻng, “Làm phiền nhường đường một chút.”

Lục Phong Châu ôm ngực, bất động như núi, “Em phải đồng ý không tiếp tục tức giận trước đã.”

Đường Uyển Tâm đứng dậy, cười với cậu, “Em không tức giận, tránh ra đi.”

Lục Phong Châu nhìn ra người nào đó chỉ đang có lệ, rất không vừa lòng, biểu hiện này rõ ràng là cô vẫn còn tức giận có được không.



Cậu đi đến trước mặt Đường Uyển Tâm, khom lưng kề sát vào cô, trong đáy mắt chỉ có một bóng dáng mảnh khảnh, cậu chậm rãi cong môi, “Như vậy đi, lần sau khi anh hôn em sẽ chú ý chút?”

“......”

Lần sau?

Nằm mơ!

Đường Uyển Tâm nghĩ thầm, cảnh tượng ngày hôm qua lại lướt qua đầu trong khoanh khắc, trái tim không nhịn được mà run lên, lưu manh, quả thực là đại lưu manh.

Đến giờ cô vẫn không dám nhớ lại cảnh tượng lúc đó, may là khi ấy đang ở trên xe buýt, nếu như làm ở trong trường học, không biết sẽ bị truyền thành dạng gì.

Tức chết cô.

Càng xấu hổ chết cô.

Lục Phong Châu nghẹn cười, “Được rồi, anh sửa, anh sửa. Lần sau sẽ chọn nơi không có ai mới hôn, có được không?”

“......”

Đường Uyển Tâm bốc một nắm tuyết lên, vo tròn, không chút nghĩ ngợi ném vào mặt Lục Phong Châu, ném xong rồi vẫn chưa hết giận, lại lần bốc thêm một nắm nữa, tiếp tục ném.

Cả người Lục Phong Châu trong chốc lát đã phủ đầy tuyết, đến tóc cũng biến thành màu trắng. Đường Uyển Tâm càng ném càng vui, chỉ chốc lát sau đã há mồm cười rộ lên.

“Ha ha ha.”

Nhìn cô cười đến vui vẻ, lòng Lục Phong Châu càng thêm kiên định, rốt cuộc có thể dỗ dành được tổ tông sống này cũng thật không dễ dàng.

Đường Uyển Tâm cười xong, chỉ chỉ cây chổi trên mặt đất, nói: “Anh quét đi.”

Dám sai sử lão đại như vậy, toàn bộ Trường cấp ba Thánh Hiền ngoại trừ cô, chỉ sợ chẳng còn ai khác. Lục Phong Châu nghe lời, cầm lấy cây chổi suýt bị tuyết che đi trên mặt đất, chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ.

Tiểu Đào biết có Lục Phong Châu hỗ trợ, nhiệm vụ nhóm lần này của các cô nhất định có thể hoàn thành, cô lặng lẽ đi giúp Lưu Môn Đình.

Bạn trai ngốc nhà mình cũng chỉ có mình đau lòng.

-

Phong ba nho nhỏ đã được giải quyết, Lục Phong Châu học khôn, chuyển sang động khẩu. Nếu đã không thể làm gì, vậy nói hai câu chắc vẫn được chứ? Tóm được thời điểm không có ai, cậu lại lặng lẽ nói với Đường Uyển Tâm hai câu.

Đường Uyển Tâm nghe xong, chẳng những gương mặt đỏ bừng, vành tai cũng đỏ bừng theo, không biết Lục Phong Châu học những lời nói đa tình đó từ nơi nào, khiến người nghe tâm ngứa gan run.

Lục Phong Châu càng ngày càng thích nhìn dáng vẻ cô ngượng ngùng đỏ mặt, ngoài học tập, nhìn chằm chằm cô trở thành môn bắt buộc của cậu.

Vì chuyện này, Lưu Môn Đình đã kháng nghị rất nhiều lần. Nguyên nhân là bởi vì cậu si tình như vậy sẽ dễ dàng khiến cho nội bộ bất ổn. Còn tại sao lại khiến nội bộ bất ổn?

Đó là vì, bà cố nội Tiểu Đào nhìn thấy vậy sẽ ghét bỏ cậu ta không biết tình nùng ý mật, không biết nói mấy lời âu yếm, còn không thâm tình chân thành chăm chú nhìn cô ấy, cô ấy sẽ trưng vẻ mặt không vui với cậu ta.

Lục Phong Châu tặng cho cậu ta hai chữ, “Xứng đáng!”

Lưu Môn Đình: “......”

Tình anh em Plastic, tan nát hết rồi.

Vì bổ lại môn học tình ái này, bạn học Lưu rất chịu khó đọc thêm nhiều sách, tra cứu tài liệu. cố ý tìm thật nhiều những lời tỏ tình ngọt ngào, viết hết lên giấy A4. Lúc không có việc gì thì lấy ra ra tham khảo một chút, cơ hội luôn để dành cho người có chuẩn bị.

Qua một đoạn thời gian trường kỳ không ngừng chiến đấu hăng hái, bà cố nội Tiểu Đào rốt cuộc cũng chịu tha thứ cho cậu.

Lại đến cuối tuần, bốn người hẹn nhau đến sân trượt tuyết trượt tuyết. Hôm đó thời tiết vô cùng tốt, tuy gió vẫn lạnh lẽo, thổi lên mặt như bị con dao sắc bén cứa qua, nhưng tâm trạng tốt của bọn họ hoàn toàn không hề bị quấy rầy.

Dọc đường đi vẫn vui vẻ nhảy nhót.

Đường Uyển Tâm thường xuyên suy nghĩ, nếu ngày đó bọn họ không đi trượt tuyết, những chuyện sau đó có phải sẽ không phát sinh nữa không? Trận biến cố đó, có phải cũng sẽ không xảy ra nữa?

Nhưng ——

Cuộc đời làm gì có nhiều nếu như vậy, chuyện mà vận mệnh đã chú định phải xảy ra thì bằng cách này hay cách khác vẫn sẽ xảy ra.

Bọn họ chơi trong sân trượt tuyết một lúc, Tiểu Đào không linh hoạt lắm, không ngừng té ngã, Lưu Môn Đình nắm tay cô ấy, dạy cô ấy cách trượt.

Đường Uyển Tâm từ lúc còn rất nhỏ đã được học kĩ năng trượt tuyết, kỹ thuật không tồi. Cho dù địa hình thế nào cũng đều không làm khó được cô, điểm này rất giống Lục Phong Châu.

Hai người vừa đuổi vừa chơi, nhìn cũng có một phen tình thú.

Tới gần trưa, bốn người chơi lâu đã hơi mệt mỏi, Lục Phong Châu nói với Đường Uyển Tâm: “Đi, chúng ta đi xuống nghỉ ngơi một lát.”

Đường Uyển Tâm gật gật đầu.



Lục Phong Châu tự nhiên nắm tay Đường Uyển Tâm, cảm khái nói: “Haizz, thật đúng là không dễ dàng gì, bao lâu rồi mới được nắm tay bạn gái.”

Đường Uyển Tâm đỏ mặt phản bác, “Mới có bao lâu đâu, mấy ngày hôm trước mới nắm xong.”

“Có sao?” Lục Phong Châu làm ra vẻ đau khổ nhớ lại, “Không thể nào, sao anh cảm thấy như đã rất lâu rồi.”

Đường Uyển Tâm: “...... Chơi xấu.”

Lục Phong Châu nắm tay cô càng chặt hơn, ngữ khí không còn tia trêu chọc, “Thật muốn cứ mãi nắm tay em như vậy, nắm đến tận thiên hoang địa lão.”

“Nếu như thật sự bị anh nắm đến thiên hoang, phỏng chừng chính là bị anh làm phiền mà chết.” Đường Uyển Tâm cười nhìn cậu.

Lục Phong Châu giơ cánh tay cô lên cao, cách lớp quần áo dày cắn lên tay cô một ngụm, “Bé không có lương tâm.”

Đường Uyển Tâm nhíu mày, “Đau.”

Lục Phong Châu tức khắc đau lòng không thôi, “Rất đau sao?”

Đường Uyển Tâm cong môi, “Trêu anh đó.”

Hai người trò chuyện vui vẻ, chạy nhảy cười đùa, em chạy anh đuổi, chơi đến vô cùng vui vẻ. Họ càng chạy càng xa

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng vang mơ hồ, nhưng mọi người đều đang chơi đùa vui vẻ nên không một ai chú ý tới.

Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang nóng nực, trên mặt tuyết còn như được phủ lên một tầng ánh sáng vàng lấp lánh, dưới sự chiết xạ của ánh nắng, bông tuyết trở nên nhiều màu rực rỡ.

Những tiếng vang mơ hồ vẫn đang không ngừng truyền đến, nhưng đáng tiếng đều tiếng gió bị thổi át đi.

Đường Uyển Tâm trượt đến giữa sân, phía sau là Lục Phong Châu đang cao giọng, “Đừng chạy.”

Đường Uyển Tâm nheo mắt, không chạy chính là đồ ngốc, cô tiếp tục trượt. Chỉ chốc lát sau, Lưu Môn Đình và Tiểu Đào cũng định chạy tới, cô xua xua tay với bọn họ.

Sau đó cô tiếp tục trượt về.

Lục Phong Châu theo sát đường trượt của cô.

Mười giây sau, khi hai người nghe được động tĩnh quay đầu lại, đã không thể nhìn thấy thứ gì. Chuyện này đến nhiều năm sau, Đường Uyển Tâm vẫn không thể nhớ rõ tình cảnh lúc đó, cô không biết vì sao lại xảy ra lở tuyết?

Rõ ràng đời trước không có chuyện như vậy.

Cách giải thích duy nhất là, cô trọng sinh dẫn tới hiệu ứng cánh bướm, mà thứ hiệu ứng này là bất hạnh?

Tình cảnh ngày đó rất loạn, tốc độ tuyết lở quá nhanh, sóng tuyết ấp đến chỉ trong chớp mắt người đã biến mất, những người ở phía trên đều bị chôn vùi.

Lục Phong Châu phản ứng nhanh, bổ nhào lên người Đường Uyển Tâm, bảo vệ cô qua một kiếp. Sau cú ngã đó, cô bất tỉnh đến tận ngày hôm sau.

Cô rút kim truyền dịch ra, bắt đầu đi từng gian phòng bệnh một, tìm kiếm tung tích của những còn lại, “Lục Phong Châu, Tiểu Đào, Lưu Môn Đình......”

Đường Uyển Tâm đã gọi mấy lần những vẫn không có ai trả lời.

Hốc mắt Đường Uyển Tâm đã tích tụ hơi nước, nước mắt trút xuống. Sẽ không, sẽ không, bọn họ khẳng định sẽ không có việc gì. Cô tìm từ các phòng bệnh phía đông, không tìm thấy lại chuyển sang các phòng bệnh phía tây, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng của bọn họ.

Cô sợ hãi, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống đất.

“Mau đứng lên.” Giọng nam vội vàng truyền đến từ đỉnh đầu, người đó thuận thế nâng cô dậy.

Đường Uyển Tâm ngước mắt nhìn lại, trước mắt vẫn là gương mặt quen thuộc, cô đưa tay sờ lại mặt cậu, “Là anh sao? Lục Phong Châu là anh sao?”

Lục Phong Châu gật gật đầu, ôm cô vào trong ngực, “Em tỉnh rồi, rốt cuộc cũng tỉnh rồi.” Giọng của thiếu niên hơi khàn khàn, khó nén được kích động trong lòng, cậu hung hăng ôm chặt Đường Uyển Tâm vào trong ngực.

......

Sau này Đường Uyển Tâm mới biết được, Lưu Môn Đình vì cứu Tiểu Đào mà bị thương, người thì không có việc gì, nhưng chân lại bị gãy, bác sĩ kiến nghị cậu ta tạm nghỉ học an dưỡng.

Lưu Môn Đình khi bị tuyết đè cũng không khóc, nhưng lúc biết mình phải tạm nghỉ học lại khóc đến rối tinh rối mù, “Mình không thể cùng học đại học với các cậu rồi.”

Đường Uyển Tâm: “Không có việc gì, đợi sang năm rồi cậu lại thi.”

Tiểu Đào: “Đều là vì cứu mình nên cậu mới biến thành như vậy, mình ——”

Lưu Môn Đình: “Vì cậu, mình có biến thành dạng gì cũng không sao hết.”

Lục Phong Châu chụp lên bả vai Lưu Môn Đình, “Được rồi, sang năm rồi thi cũng vậy thôi, chúng tao ở đại học chờ mày tới.”

Lưu Môn Đình: “Được.”

Dưới ánh mặt trời, bốn người tay nắm chặt nhau, “Cố lên!”

------oOo------