Thiếu Niên Cố Chấp Phải Ngoan

Chương 2




Ngoài cửa truyền đến giọng nói sắc bén của quản gia, “Ai cho cô chạm vào bộ váy này? Cái váy này là do chính tay phu nhân lúc còn sống đã làm cho tiểu thư, trước nay tiểu thư còn không nỡ mặc, cô là ai mà dám sờ loạn vào!”

Mạnh Lan bị giọng nói nghiêm khắc của quản gia dọa cho giật mình, bàn tay run run, móng tay xẹt qua, làm rớt một viên đá quý trên váy.

“Ôi chao.” Đường Uyển Tâm đau lòng kêu lên, cô vội vàng đi lên trước, nắm lấy cái váy, đáy mắt dần nổi lên hơi nước.

Dáng người Đường Uyển Tâm thuộc kiểu nhỏ xinh đáng yêu, có thể tùy thời khiến người khác có cảm giác muốn che chở, hơn nữa cô còn khóc như hoa lê dính hạt mưa, tức khắc khiến quản gia cực kì đau lòng.

Quản gia là người đi theo mẹ đẻ của Đường Uyển Tâm đến đây, đã sinh sống với cả nhà họ Đường suốt mười bảy năm, địa vị không khác gì người trong nhà, ngày thường mọi người đều rất tôn trọng ông.

Nhưng mà những chuyện này cũng chẳng đả động gì đến Mạnh Lan cả. Bình thường Mạnh Hinh rất chiều cô ta, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng phải chịu ức hiếp mắng mỏ, lúc này thình lình bị một ông già không quen biết giáo huấn, cô ta lập tức há mồm oà khóc.

Tiếng khóc rất lớn, Mạnh Hinh đang lên lầu nghe được.

Bà ta vốn muốn lên xem hai đứa nhỏ đang làm gì, sao lâu như vậy còn chưa xuống, mới lên được nửa cầu thang, lại nghe được tiếng khóc của Mạnh Lan, bà ta vội vàng đi lên.

Đẩy quản gia sang một bên, hấp tấp bước vào trong, “Lan Lan, làm sao vậy?”

Mạnh Lan giơ tay lau nước mắt, không ngừng thút thít.

“Tâm Tâm, làm sao vậy?” Mạnh Hinh nhìn về phía Đường Uyển Tâm.

Đường Uyển Tâm yên lặng lau khóe mắt, cũng không chịu mở miệng.

Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng có chút giằng co. Quản gia đi lên trước muốn giải thích, Đường Uyển Tâm lại lôi kéo tay ông.

Một lát sau, Đường Thắng đi lên, sắp đến giờ mở tiệc, ông cố ý đi lên gọi hai đứa nhỏ xuống ăn cơm.

Chân trước vừa bước vào phòng ngủ, Mạnh Hinh đã chạy lên tiếp đón, “Sao anh lại lên đây?”

“Anh lên gọi bọn nhỏ xuống ăn cơm.” Đường Thắng lập tức thấy nước mắt trên mặt Đường Uyển Tâm, sau đó lại chuyển qua mặt Mạnh Lan, cuối cùng mới nhìn đến chiếc váy kia, trầm tư vài giây nói: “Nếu Lan Lan đã thích váy như vậy, lát nữa chú sẽ bảo người đưa cho con cái khác, còn cái váy kia thì nhất định không được.”

Mạnh Hinh nhướng mày.

“Cái váy đó là mẹ của Tâm Tâm tự tay làm cho con bé.”

Vừa dứt lời, Mạnh Hinh lập tức kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã mỉm cười. Dù sao bà ta cũng xuất thân là diễn viên, tốc độ gió chiều nào đổi theo chiều ấy rất nhanh, bà ta vỗ vỗ lưng Mạnh Lan, “Lan Lan, mau xin lỗi Tâm Tâm đi!”

Mạnh Lan cắn răng không chịu nói chuyện.

“Lan Lan, mau xin lỗi Tâm Tâm cho mẹ.”

Mạnh Lan hung hăng trừng mắt nhìn Đường Uyển Tâm, lớn tiếng chất vấn: “Là cậu nói sẽ cho tôi mặc!”

Đáy mắt Đường Uyển Tâm lại bắt đầu xuất hiện nước mắt: “Tôi, tôi không có, đó là món quà quý giá nhất mà mẹ tôi tặng, bình thường tôi còn không nỡ mặc, làm sao có thể để người khác mặc, cậu đừng nói dối.”

Lúc Đường Uyển Tâm nói chuyện, giọng điệu mềm nhẹ, còn mang theo giọng mũi ấm ức, khiến mọi người không tự giác thấy đau lòng, đứng về phía cô.

“Được rồi, đi ăn cơm trước đã.” Đường Thắng mở miệng đánh gãy cuộc tranh cãi, đẩy cánh tay Mạnh Hinh, sau đó dắt Đường Uyển Tâm đi xuống lầu.

Quản gia cũng đi xuống theo.

Mạnh Hinh liếc xéo Mạnh Lan một cái, thể diện hôm nay bị ném về nhà mẹ đẻ rồi, “Còn không mau đi.”



Lúc Đường Uyển Tâm xuống dưới lầu, đầu vẫn luôn rũ xuống, trong lòng lặng lẽ xin lỗi, mẹ, con xin lỗi, xin hãy tha thứ cho con, con cần phải làm như vậy.

Tuy vừa rồi xảy ra chút sự cố nho nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng Mạnh Hinh phát huy đặc tính vạn người mê của bà ta, trên gương mặt lúc nào cũng tươi cười, ăn nói khách sáo, khiêm nhường, chỉ một bữa cơm ngắn ngủi, đã nhận được vô số lời khen của mọi người.

Về phương diện diễn xuất này, Đường Uyển Tâm tự cảm thấy mình còn lâu mới bằng bà ta.

Đường lão phu nhân rất vui vẻ, bên trái là cháu gái ruột, bên phải là người không lâu nữa sẽ trở thành cháu gái của bà, hòn đá đè nặng trong lòng bà đã lâu rốt cuộc cũng có thể rơi xuống. Mỗi bên một đứa cháu gái, thật là một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.

Cả bữa cơm Đường Uyển Tâm đều mỉm cười, ngày tháng sau này còn rất dài, mọi chuyện đều phải từ từ.



……



Năm nay Đường Uyển Tâm tròn 16 tuổi, vừa lên lớp 10, thành tích học tập rất ưu tú. Đường Thắng không muốn cô được thiên vị nên cho cô học ở trường cấp ba Thánh Hiền gần đó. Mà cô cũng không phụ kỳ vọng, ba lần thi đều đứng đầu toàn khối.

Sau khi kết thúc bữa tiệc tối hôm qua, cô đi ngủ từ sớm, có thể nói, sau một tuần kể từ lúc trọng sinh, đêm qua là đêm cô ngủ ngon nhất.

Cô lại nhớ về Lục Phong Châu, đời trước, đối với chuyện tình cảm, cô ngây thơ không biết, mãi cho đến khi tận mắt nhìn thấy Lục Phong Châu vì cô mà làm những chuyện điên cuồng, cô mới hiểu được tâm ý của chàng thiếu niên đó.

Chỉ tiếc, lúc ấy cô đã chết rồi.

Đời này, hãy để cô bảo vệ cậu, bảo vệ cậu một đời bình an.

……

Chuông báo thức vang lên, đánh thức Đường Uyển Tâm vẫn đang mơ màng, hôm nay là thứ hai, cũng là ngày kết thúc kì nghỉ ngắn hạn, 7 rưỡi sáng có nghi lễ chào cờ, cô không dám lề mề, vội vàng bò dậy khỏi giường.

Rửa mặt, mặc đồng phục của trường cấp ba Thánh Hiền, uống tạm hai hớp cháo liền ra cửa.

Khi tài xế đưa cô đến trường học, chỉ cách lúc chào cờ đúng mười phút, cô hơi vội vàng khiến đồ trong cặp sách rơi hết xuống đất.

“Sao mỗi lần gặp cậu, cậu đều có bộ dáng này vậy? Hôm qua thì té ngã, hôm nay lại rơi sách.” Một giọng nói nghiền ngẫm vang lên, âm sắc độc nhất chỉ thuộc về người nào đó.

Đường Uyển Tâm cong môi nhìn Lục Phong Châu, mềm mại chào cậu, “Hi, buổi sáng tốt lành.”

Một tay Lục Phong Châu cắm trong túi quần, khom lưng nhặt sách vở trên mặt đất lên, liếc xéo cô, “Không thể giúp không được, sau này nhớ phải mời tôi ăn cơm.”

Con người Lục Phong Châu lúc nào cũng cà lơ phất phơ, tính cách lại tối tăm du dằn, học sinh ngoan trong trường nhìn thấy cậu là tự động tránh xa, so với Đường Uyển Tâm, hai người cứ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Nếu không phải tối hôm qua trong lúc vô tình nhìn thấy thiếu nữ dựa vào tường khóc thút thít, sau đó lại quật cường nuốt nước mắt, nói thật, cậu sẽ không chủ động nói chuyện với cô.

Lúc này còn bảo cô nhớ mời mình ăn cơm, thật ra cậu có chút mong chờ câu trả lời của cô.

“Được, cậu muốn ăn gì? Ăn lẩu, hay là buffet?” Đường Uyển Tâm mỉm cười, chăm chú nhìn cậu, “Lẩu không được, mùa này mà ăn lẩu sẽ dễ bị nóng trong. Nếu không thì ăn món cay Tứ Xuyên nhé? Món Quảng Đông? Hay là thức ăn Hồ Nam?”

Nghe Đường Uyển Tâm nói, ánh mắt Lục Phong Châu ngày càng tối, cậu nhíu mày, “Cậu rất thân với tôi?”

Lúc này Đường Uyển Tâm mới ý thức được, hình như cô nói hơi nhiều. Ở đời trước, trong suốt ba năm cấp ba, cô vẫn luôn cảm thấy Lục Phong Châu là học sinh hư, trốn cậu còn không kịp. Phàm là nơi có cậu xuất hiện, cô đều tự động tránh đi.

Được rồi, đúng là cô hơi quá nhiệt tình.

Đường Uyển Tâm cất sách giáo khoa vào cặp sách, nghĩ xem nên trả lời vấn đề của Lục Phong Châu thế nào để cậu không nghi ngờ.

“Uyển Tâm, cậu làm gì vậy? Còn không nhanh lên, chủ nhiệm lớp bắt đầu thúc giục rồi đấy.” Nữ sinh ngồi cùng bàn với cô – Tiểu Đào, đã đứng ở xa, vẫy vẫy tay gọi.

“Ah, mình biết rồi.” Đường Uyển Tâm trả lời Tiểu Đào, lại ngước mắt nhìn Lục Phong Châu, “Tôi bị muộn rồi, cậu muốn ăn cái gì thì cứ nói cho tôi là được.”

Lướt qua Lục Phong Châu, cô chạy về phía sau cậu, từ xa đã nghe được giọng của Tiểu Đào, “Sao cậu lại ở cạnh cậu ta?”

“Tình cờ gặp được.”

“Loại người này cậu nhất định đừng đi trêu chọc. Đừng thấy cậu ta lớn lên đẹp trai, tính tình của người này vô cùng kém. Nghe nói, lần trước cậu ta còn không cẩn thận đánh người vào viện đấy, nếu không phải có ba cậu ta lo liệu, nói không chừng bây giờ cậu ta đã ở nơi nào đó rồi.” Tiểu Đào bắt đầu kể chuyện bát quái không biết nghe từ chỗ nào.

Đường Uyển Tâm không tỏ ý kiến, cậu tốt thế nào một mình cô biết là được.

“……”

Tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, Lục Phong Châu đá viên đá dưới chân, đi một hướng khác.

Nghi thức chào cờ kết thúc, Đường Uyển Tâm cũng không thấy bóng dáng Lục Phong Châu đâu, cô sờ sờ kẹo trong túi, đó là những viên kẹo cô muốn đưa cho cậu.

Cô nhớ rõ, sau khi minh chết, có một đoạn thời gian rất dài, lúc cậu thiếu niên này đi đến trước mộ cô đều mang theo một gói kẹo, mở ra từng viên từng viên một, sau đó cậu dựa vào bia mộ của cô, vừa ăn vừa thì thầm nói chuyện với cô.



Lúc ấy, cô chỉ muốn duỗi tay xoa đầu cậu, an ủi linh hồn đang bị tổn thương của cậu, nhưng đáng tiếc, cô cũng chỉ là một linh hồn.

……

Đường Uyển Tâm lại nhét kẹo vào trong túi, đi theo mọi người trở về phòng học.

Liên tiếp mấy ngày cô đều không nhìn thấy bóng dáng Lục Phong Châu, sau đó nhờ bà tám Tiểu Đào mới biết được, hình như Lục Phong Châu đang thi đấu. Cậu thích quyền anh, thi đấu đương nhiên không phải vì tiền, dù sao gia đình cậu cũng thuộc giới thượng lưu ở Dung thành.

Đường Uyển Tâm nghe Tiểu Đào nói, lay lay cánh tay cô nàng, bắt đầu làm nũng: “Tiểu Đào tốt nhất thế giới, cậu đi cùng mình được không?”

“Được không?”

Tiểu Đào bị cô lay đến chóng mặt, xua xua tay, “Dừng lại, mình đi với cậu, được chưa?” Thật ra cô nàng cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước Đường Uyển Tâm chưa bao giờ để ý Lục Phong Châu, mỗi lần thấy cậu, Đường Uyển Tâm đều chủ động lôi kéo tay cô ấy chạy biến.

Sao mới qua một kì nghỉ ngắn, cô đã đổi tính rồi, chẳng lẽ trong kỳ nghỉ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì mà cô nàng không biết?

Tiểu Đào cười tủm tỉm nhìn Đường Uyển Tâm, “Tâm Tâm, cậu có bí mật đúng không? Mau thành thật khai báo.”

Đường Uyển Tâm cười cười, sau đó chạy đi.



Buổi chiều tan học, hai người cùng đi đến trung tâm quyền anh cách trường học 1 km. Bên trong vô cùng ồn ào, bốn phía tràn ngập mùi mồ hôi và không khí nóng bức. Trên đài có hai người đang ra sức công kích đối phương.

Tóc ngắn đã ướt đẫm, mồ hôi chảy dọc theo trán xuống trước ngực, áo ba lỗ cũng dính chặt vào người.

Vóc dáng Lục Phong Châu cao ráo, làn da trắng nõn, ánh mắt cậu sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.

Người đàn ông đối diện ngửa đầu uống một ngụm nước, giơ tay lau miệng, đi đến giữa đài, hơi cong lưng xuống.

Lúc Đường Uyển Tâm đi vào, vừa vặn nhìn thấy người đàn ông giơ tay đánh về phía Lục Phong Châu, cô nhịn không được thét ra tiếng, “Lục Phong Châu, cẩn thận.”

Dư quang Lục Phong Châu liếc thấy cô, cũng chính vì một cái liếc mắt này, nắm tay của người đàn ông hung hăng đánh lên mặt Lục Phong Châu.

Lông mày Đường Uyển Tâm nhíu chặt lại.

Cả người Lục Phong Châu hơi lảo đảo một chút, đã đứng lại vững vàng.

Tiếng gào rống, tiếng hò hét vang lên dưới đài, tầm mắt của Lục Phong Châu chạm vào ánh mắt Đường Uyển Tâm, một lát sau, cậu giơ tay lên, làm động tác tạm dừng, nhảy khỏi sàn đấu, một mạch đi đến trước mặt Đường Uyển Tâm, sau đó không nói một lời kéo tay cô đi ra ngoài.

Tiểu Đào không biết làm sao, chỉ có thể đi theo sau.

“Lục Phong Châu, cậu buông tôi ra.” Bên trong quá ồn ào, Đường Uyển Tâm không tự giác, hơi cao giọng.

Lục Phong Châu làm như mắt điếc tai ngơ, sải chân rất lớn, mãi đến khi mang cô ra khỏi cửa, ghìm cô lên tường, tay chống phía trên, vây cô giữa hai tay và bức tường, mới hạ giọng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Đường Uyển Tâm bị hơi thở của cậu bao phủ, nhất thời có chút ngây ngốc.

“Đang hỏi cậu đấy, sao cậu lại tới đây?” Sự kiên nhẫn của Lục Phong Châu vốn không có nhiều, nhưng không biết vì sao, mỗi khi đối mặt với Đường Uyển Tâm, cậu lại có thể kiên nhẫn thêm một chút.

“Tôi, tôi tới tìm cậu.”

“Tìm tôi làm gì?”

Đường Uyển Tâm lấy gói kẹo từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cậu, giấy gói kẹo đủ mọi màu sắc làm người hoa cả mắt, cô nhếch môi nói: “Cho cậu.”

Lông mày của Lục Phong Châu dần dần giãn ra, nhìn gói kẹo không rõ tên hãng trong bàn tay thiếu nữ, lạnh lùng nói: “Nhiều chuyện.”

Đường Uyển Tâm cũng không tức giận, tự bóc một viên, mạnh mẽ nhét vào trong miệng Lục Phong Châu, “Rất ngọt, cậu nếm thử xem.”

Lục Phong Châu: “……”

Người quan sát toàn bộ quá trình – Tiểu Đào: “……”

------oOo------