Thiếu Niên Ca Hành

Chương 395: Thử hỏi thiên hạ




Trong Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.

“Tấm biển này... là tấm ở trước cửa thành à?” Lôi Vô Kiệt tò mò giờ kiếm gõ một cái lên tấm biển: “Sao lại chạy tới đây?”

Phản ứng của Lý Phàm Tùng còn khoa trương hơn nhiều, hắn trợn tròn hai mắt, vuốt ve vết kiếm trên tấm biển, lắc đầu nói: “Không, không phải tấm

ngoài cửa thành. Ít nhất không phải tấm biển ngoài cửa thành bây giờ mà là sáu mươi năm trước!”

“Bạch Vũ Kiếm Tiên!” Lôi Vô Kiệt lập tức hiểu ra.

Sáu mươi năm trước từng có một hoàng tử lưu lạc dân gian, bái vào môn hạ một vị Kiếm Tiên trên giang hồ. Sau đó vị hoàng tử này trở lại Thiên Khải nhưng bị kẻ gian hãm hại. Trên pháp trường, khi đầu hắn sắp rơi xuống đất thì có một thanh kiếm từ tây tới, chém đứt vài chục trường thương trên pháp trường, cứu vị hoàng tử kia đi giữa ba ngàn Vương Ly thiên quân và mười sáu cao thủ hàng đầu của Thiên Khải thành. Khi đi, vị

Kiếm Tiên đó từng xuất kiếm chém lên tấm biển của Thiên Khải thành, dùng nó để cảnh cáo mọi người đừng có ý đồ với vị hoàng tử này nữa.

“Ta tưởng tấm biển này đã bị hủy, không ngờ lại cất ở đây.” Lý Phàm Tùng cảm thán nói.

“Nhưng để tấm biển này ở đây là có ý gì?”

“Trong gian các này mỗi món đồ đều là tiền nhân lưu lại, tất cả mọi thứ đều lưu lại cảnh giới của tiền nhân. Tấm biển này không hề đơn giản.” Tiêu Sắt nhìn vết kiếm. “Vết kiếm này rốt cuộc có ngụ ý gì?”

“Không nghĩ ra được.” Lý Phàm Tùng nhìn một hồi lâu rồi lắc đầu một cái. “Nếu dễ dàng nhận ra như vậy chẳng phải ai cũng có thể trở thành cao thủ

ư?” Lôi Vô Kiệt thản nhiên đặt mông ngồi xuống, lấy một cái bánh ngọt ra xé thành ba miếng, đưa cho Lý Phàm Tùng và Tiêu Sắt. “Ăn cái bánh, từ từ

xem.”

Ba người ngồi đó vừa ăn bánh vừa nhìn vết kiếm. Sau khi nhìn một lúc cả ba người đều cảm thấy sau lưng dần dần đổ mồ hôi lạnh.

Là kiếm ý.

Sáu mươi năm đã qua nhưng trên tấm biển này vẫn luôn lưu giữ kiếm ý.

Bạch Vũ Kiếm Tiên năm xưa mạnh tới cảnh giới nào mà có thể khiến kiếm ý lưu lại sáu mươi năm không hề tiêu tan?

“Chẳng trách chiêu kiếm này có thể khiến hoàng tộc họ Tiêu buông tha cho việc truy bắt vị hoàng tử lánh đời kia.” Lý Phàm Tùng nhỏ giọng thở hổn hển. “Chiêu kiếm này, thật quá đáng sợ.”

“Đây không chỉ là một vết kiếm mà là một chữ.” Lôi Vô Kiệt nhắm hai mắt lại. Tiêu Sắt cũng nhắm hai mắt lại: “Không phải một chữ, mà là... một từ.”

“Tâm.” Lôi Vô Kiệt há hốc mồm thở hổn hển, Tâm kiếm trong tay đã không nghe sai bảo bay ra khỏi vỏ lao thẳng về phía tấm biển. Lôi Vô Kiệt vội vàng nắm chặt chuôi kiếm, định khống chế nó nhưng lại không tự chủ

được cũng vung kiếm.

Có một luồng kiếm khí đang tỷ thí với hắn. Chính là kiếm ý được lưu lại trên tấm biển kia.

“Được. Vậy để ta nhìn xem rốt cuộc ngươi lưu lại chữ gì!” Lôi Vô Kiệt dứt khoát một không làm hai không nghỉ, cầm kiếm lên giao đấu với luồng kiếm ý kia. Cho dù ngày xưa ngươi là Kiếm Tiên tuyỆt thế nhưng dù sao ta cũng sống sờ sờ đứng đây, chả lẽ lại không thắng được một luồng kiếm ý của ngươi?”

Lôi Vô Kiệt vung mười ba chiêu rồi lui lại, miệng thở hổn hển.

“Có lúc cảnh giới cao thấp là chênh lỆch giữa Long Tưu và nước suối. Cho dù sáu mươi năm trôi qua, cao vẫn là cao, thấp vẫn là thấp!” Tiêu Sắt mỉm cười, vỗ nhẹ lên tấm biển rồi tung người nhảy qua, đi lên tầng thứ hai.

“Có ý gì?” Lý Phàm Tùng không hiểu.

Lôi Vô Kiệt bất mãn bĩu môi: “Hắn ngộ được rồi.”

“Chúng ta hai tên dùng kiếm không ngộ ra, hắn một thằng vung côn ngược lại lại ngộ ra?” Lý Phàm Tùng vung tay: “Ta không phục. Túy Ca!”

Hắn cầm kiếm gỗ đào, cũng lao tới thử kiếm.

Nhưng mới vung kiếm lên đã bị luồng kiếm ý kia đánh bay ra ngoài.

“Xem ra thanh kiếm gỗ của ngươi thật sự không được.” Lôi Vô Kiệt cười nói. “Thanh Tiêu!” Lý Phàm Tùng bị khơi dậy chiến ý, giơ tay ra gầm lên một tiếng.

Bên ngoài Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, Tử Đồng và Phi Hiên đang ngồi đó ăn bánh ngọt, đột nhiên cảm thấy rương sách ở bên cạnh rung lắc.

“ChuyỆn gì vậy?” Tử Đồng tò mò hỏi.

“Phải dùng tới Thanh Tiêu sớm như vậy à? Xem ra trong đấy cũng không dễ leo.” Phi Hiên vén tấm vải phủ rương sách. “Đi đi, tới giúp tiểu sư

thúc.”

Một luồng sáng lóe lên, Thanh Tiêu kiếm rời vỏ, trực tiếp bay vào trong Thiên Hạ ĐỆ Nhất các.

“Đã lâu không gặp, Thanh Tiêu kiếm.” Tề Thiên Trần mỉm cười nhìn thanh kiếm.

“Tới đây nào.” Lý Phàm Tùng nắm chặt lấy Thanh Tiêu kiếm, lao thẳng về phía kiếm ý.

Bên ngoài Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, Tề Thiên Trần vẫy tay với Tử Đồng và Phi Hiên: “Các ngươi qua đây.”

Tử Đồng và Phi Hiên ăn xong bánh ngọt rồi, còn tưởng Tề Thiên Trần cho mình cái nữa, lập tức vui vẻ chạy tới. Nào ngờ hắn chỉ xoa đầu bọn họ rồi đẩy họ sang phía Tạ Tuyên: “Các ngươi ở đây bầu bạn với Tạ Tuyên tiên sinh, đề phòng cửa gian các này tự đóng lại.”

Tạ Tuyên thở dài: “Quốc sư, với thân thể hiện tại của ngài, sao không gọi mấy thiên sư của Khâm Thiên giám tới?”

“Khâm Thiên giám là Khâm Thiên giám, Tề Thiên Trần là Tề Thiên Trần.

Ta giúp Tiêu Sắt là vì tư tâm, mở Thiên Hạ ĐỆ Nhất các cho hắn đã không nên, sao có thể khiến cả Khâm Thiên giám liên lụy vào được?” Tề Thiên Trần đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đạo bào của mình.

Tử Đồng đột nhiên nhìn ra phía tường, đôi mắt lóe lên ánh sáng tím: “Sư phụ!”

“Tử Đồng, lát nữa bất luận xảy ra chuyỆn gì, con cũng đừng hành động. Có sư phụ ở đây, đám người đó không làm hại chúng ta được đâu.” Tề Thiên Trần vẫy nhẹ phất trần.

Một tiếng rít vang lên.

Bảy người mặc áo đen hạ xuống trong sân.

Bọn họ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đỏ rực, trở nên cực kỳ âm u kinh khủng trong màn đêm này.

“Quả nhiên là dược nhân Tây Sở.” Tạ Tuyên trầm giọng nói: “Quốc sư cẩn thận, bọn họ không cảm giác được đau đớn, cũng không biết sợ đâu.”

Tề Thiên Trần chỉ lạnh nhạt nói: “Quỷ đạo.”

Trong Thiên Hạ ĐỆ Nhất các, Lý Phàm Tùng và Lôi Vô Kiệt đồng thời thu kiếm.

Bọn họ chỉ thử kiếm trong thời gian một nén nhang nhưng cảm giác như đã luyỆn kiếm cả một năm, mỆt mỏi và... thỏa mãn.

Bọn họ chưa từng thấy kiếm ý mênh mông như vậy, sư phụ bọn họ, bất luận Lý Hàn Y hay Triệu Ngọc Chân đều không đuổi kịp cảm giác mênh mông và ý chí trong kiếm ý đó.

Xuyên qua luồng kiếm ý này, bọn họ thật sự thấy được hai chữ - thiên hạ.

Tiêu Sắt nói không sai, vết kiếm lưu lại trên tấm biển không đơn giản là một vết kiếm, cũng không phải một chữ, mà là một từ.

“Thử hỏi thiên hạ.” Lôi Vô Kiệt và Lý Phàm Tùng nhìn nhau, không hẹn mà cùng nói ra bốn chữ này.

Năm xưa Bạch Vũ Kiếm Tiên dùng một chiêu kiếm lưu lại trên Thiên Khải thành bốn chữ.

Thử hỏi thiên hạ, ai có thể chém ra một kiếm tuyỆt thế như vậy.

Thử hỏi thiên hạ, ai có thể ngăn cản Bạch Vũ Kiếm Tiên ta, một người một kiếm.