Thiếu Niên Ca Hành

Chương 371: Mỗi người một ý




Linh đường.

Vải trắng phất phơ.

Hai bên treo hai câu đối.

Điệp hóa cánh thành từ thế mộng, Hạc minh do tác bộ hư thanh.

“Không bị thương ngoài da, thần sắc dửng dưng, không phải bị người khác làm hại mà là chết theo tự nhiên.” Đây là kết luận của Thái Y viện, vô cùng hoang đường nhưng có đầy đủ lý do chứng cứ.

Cẩn Ngọc công công là người làm việc khiêm tốn nhất trong Ngũ Đại Tổng Quản. Hắn không có nhiều kẻ địch trong triều nhưng cũng không mấy bằng hữu. Do thân phận của hắn nên số người tới phúng viếng rất đông, nhưng trong linh đường lại vô cùng yên tĩnh. Những người này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh. Mọi người cúi đầu, quỳ lạy, có rất ít người khóc lóc.

Yên tĩnh như những tháng ngày một mình ngồi trong Tàng Thư các đọc sách của Cẩn Ngọc công công.

Thiên Khải đang bấp bênh, hoàng đế bỆ hạ còn bỆnh tật nguy nan, một trong Ngũ Đại Tổng Quản chết đi, đối với rất nhiều người, đây mới chỉ là bắt đầu.

Tới chạng vạng tối, trong linh đường quang đãng, không còn khách khứa nào đến.

Vì vậy, trong điện chỉ còn bốn người.

Tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy, tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn, tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên, cùng với đại tổng quản Cẩn Tuyên.

Cẩn Tiên công công có giao tình sâu đậm nhất với Cẩn Ngọc công công vừa mất, hắn đi tới vén tấm vải trắng phủ trên thi thể. Thần sắc Cẩn Ngọc hờ hững như đang ngủ, Cẩn Tiên vuốt nhẹ lên thi thể của Cẩn Ngọc, chậm rãi nói: “Không ai hiểu rõ công phu của Cẩn Ngọc hơn ta. Nếu chỉ xét riêng nội lực thâm hậu, e rằng trên cả ba người chúng ta, ngang với đại tổng quản.”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên gật đầu: “Miên Tức thuật là công phu cực kỳ khó luyỆn. Cẩn Ngọc rất có định tâm, là người duy nhất trong chúng ta luyỆn thành.”

“Nhưng Cẩn Ngọc đã chết, bên ngoài còn không chút vết thương.” Cẩn Tiên công công giơ tay đặt lên ngực Cẩn Ngọc, nhắm hai mắt lại. “Thiên Khải thành bây giờ không yên ổn, Thái Y viện không phải người ngu, sẽ

không vác họa vào người như vậy. Nhưng ta cũng không phải người ngu.

Tuy toàn thân từ trên xuống dưới không một vết thương song kinh mạch trong người đều đã đứt đoạn. Người thế nào mới có thể chấn vỡ kinh mạch của Cẩn Ngọc?”

Ba người khác đều im lặng không nói gì, trong thời gian ngắn bọn họ cũng không nghĩ ra được ai có nội lực bá đạo như vậy.

“Hay môn võ công này chuyên chấn động kinh mạch của người khác?” Cẩn Tiên công công thu tay về, chậm rãi nói.

Đúng là có một môn võ công như vậy, đã từng hủy kinh mạch của Tiêu Sắt

- người mới tuổi thiếu niên đã bước vào Thiên Cảnh, thậm chí khiến đường chủ Bách Hiểu đường đến giờ còn không cách nào xuống núi.

“Hư Hoài công.” Cẩn Uy trầm giọng nói.

“Nhưng sư phụ đã chết, trên thế gian này không còn ai biết môn võ công đó.” Cẩn Tuyên nói.

“Có người biết môn võ công này hay không, ta tin không ai dám khẳng định.” Cẩn Tiên đột nhiên tung người lên giơ ngón tay đánh về phía Cẩn Uy.

Cẩn Uy cau mày đột nhiên rút Uyên Nhãn kiếm. Cẩn Tiên chỉ điểm nhẹ

vào thân kiếm Uyên Nhãn, một luồng khí lạnh lập tức bao phủ lấy thân kiếm. Uyên Nhãn kiếm run lên một cái, phát ra tiếng ngâm lạnh lẽo.

Cẩn Tiên thu ngón tay, lui về phía sau.

Cẩn Uy rung trường kiếm, một luồng kiếm khí hóa giải hàn ý trên thanh kiếm. Hai người một người xuất chỉ, một người vung kiếm.

Nhưng võ công đang dùng lại là đồng nguyên. Hư Hoài công.

“Mấy năm nay, chúng ta đều không bỏ qua môn võ công này. Năm xưa sư

phụ chỉ lưu lại bản thiếu, trừ Cẩn Ngọc, không ai nhịn được không tu luyỆn. Nhưng luyỆn ra sao, luyỆn đến trình độ nào, chỉ có tự mình biết.”

Cẩn Tiên nhìn ngón tay mình: “Đúng là tham lam.”

Cẩn Uy đặt tay lên chuôi kiếm: “Ý của ngươi là, kẻ giết Cẩn Ngọc nằm trong bốn người chúng ta?”

Cẩn Ngôn vẫn không mở miệng vội vàng lắc đầu: “Lời này không chính xác rồi. Ta khác các ngươi, ta không phải đỆ tử của đại tổng quản Trọc Thanh, ta không biết Hư Hoài công, ngươi có thể thử xem ta...”

“Nhưng sư phụ ngươi còn chưa chết, ông ta là sư đỆ của Trọc Thanh. Đã nhiều năm như vậy chắc ông ta cũng ngộ được chút gì.” Cẩn Tiên âm u nói.

Cẩn Ngôn cười một tiếng: “Tổng quản chưởng hương lý luận như vậy khác nào tru tâm. Nếu nói thế thì khắp thiên hạ đều bị tình nghi, vì sao ngươi lại nghi ngờ đồng môn thân thiết của ngươi?”

Cẩn Tiên công công nhìn Cẩn Ngọc nằm lặng ở đó, khẽ mỉm cười nói: “Bằng hữu tốt nhất của ta chết ở đó, ta có tru cái gì cũng chẳng quá đáng.”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên hắng giọng một cái: “Cẩn Tiên, cho dù đau lòng quá mức cũng không nên nói vậy.”

“Đại tổng quản.” Cẩn Tiên công công nhẹ nhàng cúi đầu: “Đúng là Cẩn Tiên đã mạo phạm, nhưng Cẩn Tiên không thu lại lời đã nói.”

“Ngươi!’ Cẩn Uy công công cả giận nói.

“Bạch Vương điện hạ đến!” Một giọng nói the thé vang lên. Bốn người cùng kinh ngạc.

Bạch Vương xuất hiện tại đây không nằm ngoài suy đoán, Cẩn Ngọc công công là sư phụ dạy võ công cho hắn, cũng là người hợp ý hắn nhất ở Thiên Khải thành. Nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Vương điện hạ hiện thân sau khi thấy lại ánh sáng.

Hắn tháo tấm vải trắng che mắt suốt mười mấy năm trước, bước đi không nhanh không chậm, thần thái trên mặt không ấm không lạnh, đôi mắt trong sáng dửng dưng, cứ như Cẩn Ngọc công công đã mất vẫn còn sống.

Miên Tức thuật tu luyỆn nhập cảnh, khí chất sẽ trở nên ung dung không chút nóng nảy như vậy.

Ung dung tới mức cho dù chết vẫn ung dung.

“Bạch Vương điện hạ.” Bốn người đồng thời cúi đầu.

Tiêu Sùng lại như không thấy bọn họ, chỉ cúi người nhìn Cẩn Ngọc công công đang nằm đó.

“Nhị sư phụ, bao năm qua con luôn suy nghĩ không biết trông người ra sao. Con tưởng tương người là nho sĩ ẩn cư trong gian miếu nơi núi cao nào đó, là thư sinh thiên tài viết những áng văn tuyỆt tác. Thế nhưng không ngờ người vẫn hỆt như khi con còn niên thiếu. Năm xưa người trông như một người đọc sách bình thường, bây giờ lại như một tiên sinh dạy học tuổi trung niên bình thường.” Tiêu Sùng thở dài: “Người không có gì đặc biệt, nhưng thiên hạ này có bao nhiêu kẻ cũng như vậy, cũng chẳng có gì đặc biệt.”

“Trước kia con từng hỏi người, vì sao lại chọn một hoàng tử mù mắt như

con. Người nói, người chọn con không phải hy vọng phụ giúp con lên làm hoàng đế rồi nhận vinh hoa phú quý, mà vì cảm thấy đáng giá.”

“Bạch Vương điện hạ cố nén bi thương.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên lạnh nhạt nói.

Tiêu Sùng ngẩng đầu, vén vải trắng đắp lên thi thể của Cẩn Ngọc: “Ta biết vì sao nhị sư phụ chết, ta nhờ người thay ta trả một ân huỆ nhưng không

nhờ ân tình đó khiến người mất mạng. Đối với ta nhị sư phụ ân trọng như

núi. Ngôi vị hoàng đế, ta có thể không cần, nhưng thù của người, ta nhất định phải trả.”

Ngoài điện, sát khí bừng bừng.

Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên vóc dáng khôi ngô đặt tay lên Phá Quân kiếm, lặng lẽ đứng trong sân.

Nhan Chiến Thiên và Cẩn Ngọc công công là hai người cực kỳ khác biệt.

Nhan Chiến Thiên thậm chí không muốn gặp nhị sư phụ có cùng đỆ tử với mình này. Nhưng chuyỆn này không ngăn cản Cẩn Ngọc là một trong số ít những người mà Nhan Chiến Thiên thầm khâm phục.

Sau khi kiếm khí của Nhan Chiến Thiên bùng lên trong sân, Uyên Nhãn kiếm của Cẩn Uy công công rời vỏ, Cẩn Tiên công công cũng lấy Phong Vũ

kiếm ra.

Đại tổng quản Cẩn Tuyên phất tay, đè nén sát khí trong điện xuống: “Không được lỗ mãng.”

Nhan Chiến Thiên cười một tiếng: “Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản.” Cẩn Tuyên cũng cười đáp: “Ma đầu Nộ Kiếm Tiên.”