Thiếu Niên Ca Hành

Chương 368: Tuyệt sắc khuynh thành chân chính




Lôi Vô Kiệt nhìn Tiêu Sắt, Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt, hai người cùng thấy được hai chữ trong mắt đối

phương.

Kinh tởm.

Hai người không hẹn mà cùng xoay người, cúi thấp đầu đi về phía Cảnh Thái cung.

“Đứng lại.” Một giọng nữ nghiêm khắc đột nhiên gọi họ lại.

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt lập tức cúi đầu, nhanh chóng bước về phía trước. “Ta bảo đứng lại!” Giọng nữ quát lớn.

Mũi chân của Tiêu Sắt hất nhẹ một cái, một viên đá nhỏ rơi vào tay hắn.

Hắn búng nhẹ ngón tay, hòn đá nhỏ xuyên qua đám người bay thẳng về

phía sau. Cung nữ trung niên vừa rồi còn đang la hét trúng một hòn đá vào đầu, lập tức hôn mê bất tỉnh. Thân hình Lôi Vô Kiệt khẽ động, nhanh chóng lao tới bên cạnh cung nữ này, nhưng tà váy dài quá chân khiến hắn thiếu chút nữa ngã lộn nhào. Hắn kéo cung nữ vào trong góc, đặt cô ta sau môt gốc cây.

"Tốc chiến tốc thắng." Tiêu Sắt hạ giọng nói.

Lôi Vô Kiệt gật đầu một cái, hai người thấy xung quanh vắng lặng, tung người chui vào Cảnh Thái cung.

Tuyên Phi nương nương là phi tần được Minh Đức Đế sủng ái nhất nhưng trong Cảnh Thái cung lại yên tĩnh lạ thường. Nghe nói là do Tuyên Phi nương nương thích ở một mình cho nên người hầu trong cung không được gọi cũng không dám vào trong cung, do đó Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt mới có cơ hội.

Chỉ thấy trong tấm màn che của tẩm cung có một bóng dáng mông lung đang chải đầu. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đang định âm thầm bước vào lại

nghe thấy từ trong vang lên một giọng nói ôn nhu: “Không gọi các ngươi, sao lại tự vào.”

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt lập tức dừng bước, không tiếp tục đi tới.

Rèm cửa tẩm cung được vén lên, một cô gái nhan sắc tuyỆt trần trông chỉ

như mới hơn hai mươi tuổi đi từ bên trong ra. Cô mặc một bộ áo tím, mái tóc dài buông xõa, như vừa tỉnh giấc ngủ trưa, toàn thân toát ra cảm giác biếng nhác. Cô nhìn Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt, khẽ cau mày một cái: “Cảnh Thái cung mới có cung nữ à? Sao bổn cung chưa từng gặp các ngươi?”

Lôi Vô Kiệt nhìn cô gái này một cái, thấy cô ta da trắng như ngọc, đôi mắt sáng rực trong trẻo như ngọc thạch, quả thật xứng danh tuyỆt sắc khuynh thành chốn nhân gian. Bất luận vẻ thanh thuần rực rỡ như Diệp Nhược Y, Tư Không Thiên Lạc; hay vẻ thành thục quyến rũ như Doãn Lạc Hà, Thiên Nữ Nhụy, so với cô gái này đều kém sắc hơn đôi phần. Lôi Vô Kiệt đầu tiên là kinh ngạc trước dung nhan tuyỆt sắc đó, tiếp theo quay sang Tiêu Sắt nói: “Hỏng rồi.”

Tiêu Sắt hạ giọng nói: “Cái gì hỏng?”

Lôi Vô Kiệt linh dược: “Đi nhầm phòng! Ngươi xem cô gái này trông chỉ

lớn hơn ta vài tuổi, làm sao là mẹ của Xích Vương được. Đi nhầm phòng thì làm sao đây? Đánh ngất rồi chạy?”

“Cô ta là Tuyên Phi nương nương, không sai đâu. Tuy trông cô ấy chỉ như thiếu nữ nhưng năm nay đã sắp bốn mươi tuổi rồi.” Tiêu Sắt hạ giọng nói.

Lôi Vô Kiệt ngược lại hít một hơi lạnh, lại ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi cảm thán. Chẳng trách Minh Đức Đế, Cô Kiếm Tiên và Diệp Đỉnh Chi đều mang mối tình thâm với cô ta.

“Nói nhỏ cái gì đấy?” Tuyên Phi nương nương vẫy vẫy cái lược trong tay.

“Nhưng nếu đã đến đây rồi thì vào chải đầu cho bổn cung đi.” Tuyên Phi nương nương lại đi vào, ngồi trước bàn trang điểm.

“Chải đầu, ngươi biết không?” Lôi Vô Kiệt hỏi Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt bất đắc dĩ thở dài, đành đi theo. Lôi Vô Kiệt cũng vội vàng đi vào theo.

Bọn họ tới đây chỉ để lấy một giọt máu, mà bây giờ được tới gần Tuyên Phi nương nương, đây là chuyỆn rất có lợi cho họ.

“Hai ngươi, ai làm đây?” Tuyên Phi nương nương lại ngáp một cái. Tiêu Sắt bước lên một bước.

“Sao lại không nói chuyỆn, không hiểu quy củ gì cả.” Tuyên Phi nương nương lạnh nhạt nói.

Tiêu Sắt sửng sốt, tiếp đó cất giọng the thé trả lời: “Để nô tì chải đầu cho nương nương.”

Lôi Vô Kiệt lập tức che miệng mới không bật cười.

“Sao giọng khó nghe thế.” Tuyên Phi nương nương đưa lược sang, quan sát hai người một hồi: “Dáng dấp cũng khá đấy, đáng tiếc là xương quá lớn, chẳng khác gì đàn ông. Đáng tiếc.”

Tiêu Sắt nhận lấy cái lược, chải từ trên xuống dưới, trong tay đột nhiên lóe lên ánh bạc. Một mũi châm bạc đã từ tay áo rơi xuống bàn tay hắn. Khi hắn chải đến cuối, châm bạc đã gần chạm vào cổ Tuyên Phi nương nương.

Tuyên Phi nương nương đột nhiên xoay người, giơ cái lược khác trên bàn lên, mười mấy thanh trúc nhỏ trên lược lập tức bay ra, bắn về phía Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt. Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt nhanh chóng né tránh, mười mấy nan trúc xếp thành một hàng ngay ngắn trên cây cột.

Lôi Vô Kiệt hít một hơi lạnh, hạ giọng nói: “Không ngờ Tuyên Phi nương nương còn là cao thủ.”

“Nói nhảm, cô ta là sư muội của Lạc Thanh Dương.” Tiêu Sắt lau mồ hôi lạnh trên trán, hành động vừa rồi của Tuyên Phi nương nương rõ ràng có tính toán từ trước, chứng tỏ bọn họ đã bị nhận ra thân phận ngay từ khi bước vào đây.

Tuyên Phi nương nương mỉm cười một cái, thân thể vốn căng thẳng lại giãn ra. Cô vẫn giữ vẻ lười biếng mê hoặc kia, nhìn Tiêu Sắt nói: “Gương mặt ngươi rất giống phụ thân ngươi và mẫu thân ngươi. Nếu không phải trước đây bổn cung từng gặp ngươi, bổn cung còn tưởng vị công chúa nào tới lấy lòng ta cơ. Vĩnh An Vương điện hạ.”

Tiêu Sắt thở dài, đành chào: “Tiêu Sắt, tham kiến Tuyên Phi nương nương.”

Tuyên Phi nương nương xua tay: “Các ngươi mặc đồ nữ xấu quá, có thể cởi ra được không? Bổn cung nhìn cũng thấy khó chịu.”

Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ tháo y phục cung nữ trên thân thể, để lộ bộ áo đen bó sát người và vũ khí của mình.

Đúng là bọn họ lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cách ăn mặc hiện giờ của hai người chỉ hợp với hai chữ - thích khách.

“Vĩnh An Vương điện hạ tự tiện xông vào hậu cung, còn mang kiếm với côn, đúng là khiến bổn cung mở rộng tầm mắt.” Tuyên Phi nương nương nhìn Vô Cực côn bên hông của hắn: “Là định tới giết người ư?”

“Không phải giết người, chỉ xin nương nương một giọt máu.” Tiêu Sắt cúi đầu nói.

Tuyên Phi nương nương kinh ngạc: “Một giọt máu?” “Chỉ là một giọt máu.” Tiêu Sắt lặp lại.

“Vì sao?” Tuyên Phi nương nương hỏi.

“Ta có một người bạn, bây giờ hắn đang trúng độc. Độc kia chế từ một giọt máu của Tuyên Phi nương nương, cũng chỉ một giọt máu của Tuyên Phi nương nương mới có thể giải.” Tiêu Sắt trả lời.

Tuyên Phi nương nương suy nghĩ một chút. “Lúc trước Vũ Nhi cũng xin bổn cung một giọt máu, liệu có liên quan tới chuyỆn này không? Máu của bổn cung sao lại làm độc được, mà sao lại giải độc được?”

“Lão thất xin giọt máu kia chính là để làm chất độc mà ta nói. Còn vì sao máu của nương nương vừa có thể làm độc vừa có thể giải độc, là vì trong cơ thể người bị hạ độc có dòng máu giống nương nương.” Tiêu Sắt chậm rãi nói.

Thân thể Tuyên Phi nương nương run rẩy: “Người bạn của ngươi tên là...”

“Tông chủ hiện tại của Thiên Ngoại Thiên, con trai Diệp Đỉnh Chi, Diệp An Thế.” Tiêu Sắt nhìn Tuyên Phi nương nương.