Thiếu Niên Ca Hành

Chương 362: Dùng máu để dẫn




Khâm Thiên giám.

Phi Hiên và Tử Đồng đuổi theo bươm bướm trong vườn, bọn họ vốn là trẻ con, đuổi bướm ngắt hoa cũng là chuyỆn thường, nhưng con bướm mà họ đuổi lại bất đồng.

Đó là một con bướm giấy.

Hai người nhìn như đang đuổi theo bươm bướm nhưng thực chất là so đấu Đại Long Tượng Lực của bản thân. Từ nhỏ họ đã được các trưởng bối coi là thiên phú dị bẩm, đây là lần đầu cảm nhận được kỳ phùng địch thủ trong bạn cùng lứa tuổi. Có điều hai đứa trẻ cũng có cảm giác tâm đầu ý hợp, sau mấy hôm ở cạnh nhau đã thành bạn thân.

“Xem ra Đạo môn vẫn có thể hưng thịnh được mấy trăm năm.” Tạ Tuyên ngồi trong gian các, nhìn cảnh tượng trong sân, không nhịn được cảm thán nói.

Tề Thiên Trần mỉm cười: “Mấy năm nay Đạo thịnh Phật suy, thêm vài năm nữa là Phật hưng Đạo yếu, cũng là thời thế cả thôi.”

“Thời gian qua Đạo gia có một Đạo Kiếm Tiên, Thiên Khải lại có đại quôc sư trấn thủ. Núi Thanh Thành ở nơi dân dã, Khâm Thiên giám trong triều, thanh thế không thể ước lượng. Còn Phật môn, thời gian vừa qua sau khi Vong Ưu đại sư viên tịch, ta chỉ thấy một hòa thượng tài hoa kinh thiên.”

Tạ Tuyên cau mày nói: “Hắn nói sẽ tới Thiên Khải thành, thế nhưng nếu

hắn tới, tên của hắn đã truyền khắp Thiên Khải thành rồi. Với tính cách của hắn, đến chỗ nào cũng khuấy động phong vân.”

Sắc mặt Tề Thiên Trần hơi đổi: “Đúng là ta đã gặp hòa thượng mà ngươi nói.” "Sau đó thì sao?" Tạ Tuyên hỏi.

“Biến mất.” Tề Thiên Trần thở dài: “Từ khi hắn vào thành ta đã phát hiện ra hắn, dùng Đại Long Tượng Lực thăm dò. Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, sau đó biến mất không còn tung tích.”

Tạ Tuyên gõ nhẹ lên đầu: “Có lẽ chỉ có Bách Hiểu đường biết, chắc Tiêu Sắt cũng không biết?”

“Khởi bẩm quốc sư, Vĩnh An Vương cầu kiến.” Vừa dứt lời, có một đạo nhân trẻ tuổi bước vào nói.

Tạ Tuyên bật cười: “Thật đúng lúc.” "Mời." Tề Thiên Trần nói.

Không bao lâu sau, Tiêu Sắt dẫn Tư Không Thiên Lạc và Lôi Vô Kiệt đi vào. Thấy Tạ Tuyên ở đây, ba người đồng thời thi lễ.

Tạ Tuyên mỉm cười: “Mới tới Khâm Thiên giám vài ngày, còn chưa có thời gian tới thăm hỏi tiểu vương gia.”

Tiêu Sắt lắc đầu: “Tiền bối đừng nói vậy, thuật lưu chuyển trong quyển sách không tên mà tiền bối tặng ta hôm đó đã cứu mạng ta vài lần.”

“Ẩn mạch của ngươi bị tổn thương nhưng nội lực thâm hậu, lúc khẩn cấp có lẽ thuật lưu chuyển sẽ cứu được mạng của ngươi. Không ngờ lại ứng nghiệm tới vậy. Còn ngươi thì sao?” Tạ Tuyên quay sang hỏi Lôi Vô Kiệt:

“Thấy quyển sách ta đưa ngươi ra sao?”

Lôi Vô Kiệt đỏ mặt: “Tiền bối, ngài tặng ta quyển “Vãn Lai Tuyết’ bán có ba văn tiền bên rìa đường...”

Tạ Tuyên mỉm cười lắc đầu: “Thứ ta tặng phải khác chứ, đó là bản chưa rút gọn.”

“Hả?” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc.

“Rất nhiều tình tiết không thể miêu tả, theo luật pháp quốc gia, không thể

viết vào trong sách. Nhưng bản mà ta đưa ngươi chỉ có một quyển, có thêm rất nhiều tình tiết.” Tạ Tuyên nhíu mày: “Rất thú vị.”

Lôi Vô Kiệt không hiểu: “Đã như vậy, vì sao tiên sinh lại có bản này?” “Tác giả của ‘Vãn Lai Tuyết’ là ai?” Tạ Tuyên hỏi ngược lại.

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút; “Tài nữ Giang Nam Tạ Phi Tuyên.” "Vậy ta tên gì?" Tạ Tuyên lại hỏi.

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc: “Tạ... Tuyên? Chẳng lẽ tác giả của ‘Vãn Lai Tuyết’ là...”

Tạ Tuyên gật đầu, chậm rãi nói: “Là ta.”

Vẻ mặt Lôi Vô Kiệt khó mà nổi, ngay cả thần sắc Tiêu Sắt và Tư Không Thiên Lạc cũng trở nên kỳ quái.

“Có hơi... kinh kinh.” Lôi Vô Kiệt do dự nói.

Tạ Tuyên búng ngón tay một cái, Vạn Quyển Thư đột nhiêm ngâm vang.

Lôi Vô Kiệt kinh hãi vội vàng giơ tay định rút kiếm tự vỆ, nhưng phát hiện mình có làm sao cũng không rút kiếm ra được.

“Tâm kiếm sợ Tạ tiên sinh nhưng cảm nhận được trên người Tạ tiên sinh không có sát khí. Quả nhiên là thanh kiếm tốt.” Tề Thiên Trần vẫy phát trần, đổi đề tài, hỏi Tiêu Sắt: “Hôm nay điện hạ tới có chuyỆn gì vậy?”

“Tiêu Sắt biết Khâm Thiên giám chỉ tuân mỆnh trời, không nhúng tay vào tranh chấp bè phái. Cho nên ta không tới thăm là sợ người khác hiểu nhầm, gây ra phiền toái không cần thiết cho Khâm Thiên giám. Nhưng lần này Tiêu Sắt gặp một chuyỆn, tới đây xin được hỏi.” Tiêu Sắt cúi đầu nói: “Ta

có một người bạn, hắn nói hắn sẽ tới Thiên Khải, thế nhưng ta có làm thế nào cũng không tìm được chút tin tức nào của hắn.”

Tề Thiên Trần và Tạ Tuyên nhìn nhau rồi hỏi: “Chẳng lẽ là một hòa thượng?” Tiêu Sắt khẽ cau mày: “Quốc sư biết rồi?”

“Ta càng ngày càng hứng thú với vị tiểu sư phụ này rồi đấy. Có thể khiến cả Nho Kiếm Tiên và Vĩnh An Vương coi trọng đến vậy cơ à? Đúng là hắn đã tới Thiên Khải thành, ta cũng định theo dõi hắn, nhưng bị hắn trốn mất.” Tề Thiên Trần nói: “Sao không hỏi Bách Hiểu đường, nếu bàn về

theo dõi tung tích của người khác, bọn họ mới là đỆ nhất thiên hạ.”

“Bọn họ cũng mất dấu.” Tiêu Sắt lắc đầu: “Cho nên ta vẫn luôn hiếu kỳ, không biết hắn đi đâu. Nhưng hôm qua ta thấy hắn.”

“Hắn ở đâu?” Tạ Tuyên hỏi.

“Bên cạnh Xích Vương Tiêu Vũ.” Tiêu Sắt nói.

“Xích Vương Tiêu Vũ...” Tạ Tuyên suy nghĩ một chút: “Là người không thích đọc sách năm đó à?”

Khi ba vị hoàng tử còn nhỏ, Tạ Tuyên từng làm tế tửu tiên sinh một thời gian, cũng từng dạy dỗ mấy vị hoàng tử một thời gian. Trong đó Tiêu Vũ

nổi tiếng không thích đọc sách, bướng bỉnh không chịu nghe lời, lúc đó đã bị Tạ Tuyên răn dạy một hồi.

“Không chỉ như vậy, Vô Tâm còn mất đi thần trí, võ công lại tiến bộ rất nhiều. Mấy người chúng ta liên thủ cũng không đối phó được hắn.” Lôi Vô Kiệt vội vàng nói.

“Vừa hay hôm nay Tạ tiên sinh cũng ở đây, như vậy ta còn một nghi vấn khác mong Tạ tiên sinh giải đáp giúp ta.” Tiêu Sắt nhìn Tạ Tuyên: “Liên quan tới... dược nhân của Tây Sở.”

Tạ Tuyên nghe vậy cả kinh: “Dược nhân của Tây Sở? Loại tà thuật này vẫn còn lưu lại trên đời ư? Sau khi Tây Sở diệt quốc chỉ có nhánh Dược Vương cốc lưu lại phương pháp luyỆn chế. Tân Bách Thảo thì tuyỆt đối không thể

rồi, Biển cô nương qua đời đã lâu, chẳng lẽ... Dạ Nha vẫn còn sống?”

“Dạ Nha?” Tiêu Sắt cau mày: “Tìm ra hắn là có phương pháp hóa giải dược lực ư?”

Tạ Tuyên lắc đầu: “Nghe ngươi nói vậy chắc Vô Tâm đã bị người ta hãm hại, bây giờ bị luyỆn chế thành dược nhân rồi? Dược nhân hoàn toàn không còn thần trí, công lực lại tăng cường lên vài lần, đúng là phù hợp với miêu tả của ngươi. Nhưng Dạ Nha tuy biết thuật chế tạo duợc nhân nhưng chưa chắc hắn đã là chủ nhân của dược nhân được chế tạo.”

"Chủ nhân?" Tiêu Sắt hỏi.

Tạ Tuyên gật đầu: “Cái gọi là dược nhân đều có nhân chủ. Người chế

thuốc cần dùng máu làm vật dẫn. Giọt máu này cần là của người chí thân, nếu cha mẹ thân sinh là hoàn hảo nhất, huynh đỆ ruột thịt cũng được. Nếu không có vật dẫn, chỉ có thuốc, vậy dược nhân rất dễ bị cắn trả, không sống qua được ba ngày.”

Lôi Vô Kiệt nghĩ tới những sát thủ Ám Hà tối hôm đó, nói: “Chẳng trách cuối cùng những kẻ đó đều chết cả. Nhưng Vô Tâm lại khiến người ta có cảm giác bất đồng, trên người hắn không có luồng tử khí kia. Thế nhưng trên đời này còn máu của ai chế được thuốc cho hắn?”

Tiêu Sắt thở dài một tiếng: “Ta biết.”