Tuyết Nguyệt thành.
Tư Không Trường Phong gục xuống bàn, hóa ra đã ngủ. Bên cạnh hắn là một bình rượu đã được uống cạn và thanh trường thương màu ô kim nổi danh thiên hạ của hắn.
Gần đây Tuyết Nguyệt thành rất trống trải, đại thành chủ Bách Lý Đông Quân biến mất đã lâu, nhị thành chủ Lý Hàn Y ra khỏi thành xong không rõ tung tích, Doãn Lạc Hà và đệ tử Lạc Minh Hiên được phái đi trợ giúp nhưng có vẻ không tới nơi mà họ nên đi. Còn đệ tử của ba vị thành chủ Đường Liên, Lôi Vô Kiệt, Tiêu Sắt, Tư Không Thiên Lạc đã rất lâu rồi chưa về thành.
Sau trận chiến ở Lôi gia bảo, đệ tử do Đường môn phái tới Tuyết Nguyệt thành lặng lẽ rút lui, đệ tử Lôi gia bảo cũng nhận lệnh Lôi môn, vội vàng chạy về.
Hình như từ sau lần Ma giáo đông chinh năm xưa, đã lâu lắm rồi Tuyết Nguyệt thành không tiêu điều như vậy.
Tư Không Trường Phong mơ một giấc mộng.
Trong mộng hắn vẫn là kẻ tay ôm một cây trường thương, trên cán thương treo một bình rượu, cưỡi ngựa dạo chơi khắp nơi, say thì tùy ý tìm chỗ ngủ một giấc, tỉnh lại tìm nơi nào có lệnh treo thưởng để nhận, bắt vài tên ác tặc đổi vài bữa cơm ăn. Cuộc sống như vậy không thể nói là tốt nhưng cũng không có gì không tốt. Hắn vốn là người lười biếng như vậy, có quá ít chuyện khiến hắn xốc lại tinh thần.
Mãi tới một ngày, một thiếu niên áo trắng cưỡi ngựa xuất hiện trước mặt mình. Thiếu niên kia là loại mà Tư Không Trường Phong ghét nhất, vừa nhìn quần áo là biết rất lắm tiền, nhưng lời nói của thiếu niên lại khiến hắn không ghét nổi.
“Ta từng nghe danh ngươi, ngươi rất nổi tiếng.”
“Ngươi bắt liền mười ba trọng phạm mà Quốc Thông phủ không bắt được.”
“Người như ngươi không nên mai một như vậy, đi cùng ta thôi.”
“Ngươi muốn tới một tòa thành xem thử không?”
“Đó là tòa thành lớn nhất thế gian, có nữ nhân đẹp nhất, sòng bạc lớn nhất, loại rượu ngon nhất, với ngựa nhanh nhất.”
“Tòa thành đó tên là Thiên Khải.”
Tư Không Trường Phong một tay chống cán thương, trên cán thương là một bình rượu lắc lư, người cũng lảo đảo. Hắn không nghe rõ những lời phía sau của thiếu niên kia, chỉ nghe được câu ‘nữ nhân đẹp nhất’ đã gật đầu lia lịa: “Đi! Đi! Đi!”
Trong mộng, hắn gặp lại nữ nhân xinh đẹp nhất đó.
Nữ nhân vuốt ve dây đàn, ngồi sau tấm rèm che.
Đó là một nơi rực rỡ đầy màu sắc, đâu đâu cũng là những cô nương xinh đẹp.
Nhưng trong mắt Tư Không Trường Phong lại chỉ có cô gái ấy.
“Ngươi có thể có được tất cả các cô gái ở đây, chỉ có cô ấy là không được. Cô ấy là quốc sư cổ cầm, bao nhiêu vương gia trong Thiên Khải thành đều muốn có được cô ấy.”
Tư Không Trường Phong không tin, hắn đi tới, nhẹ nhàng vén tấm rèm lên.
Đúng là một cô gái nghiêng nước nghiêng thành, Tư Không Trường Phong còn muốn đi vào nhưng lại nghe một tiếng: “Cút.”
Một khắc sau, hắn cút thật.
Trong đó còn xảy ra rất nhiều chuyện, hình như ở đâu đó có lửa cháy, hình như có người đang chém, hình như mình trúng vài mũi tên, toàn thân dính đầy máu tươi.
Nhưng những hình ảnh đó chỉ là thoáng qua, một khắc sau, hắn đang cưỡi ngựa phi như điên, như phóng thích tất cả lửa giận, cưỡi ngựa chạy liên tục, ngày đêm đều không nghỉ, chạy hơn ngàn dặm, hắn mới nặng nề thở phào một hơi.
Thế nhưng hắn vừa dừng lại, sau lưng lại có một con ngựa trắng đuổi theo. Cô gái nghiêng nước nghiêng thành đó ngồi trên ngựa, không biết lấy từ đâu ra một thanh kiếm, xuất kiếm chém mình xuống ngựa. Sau đó cô lập tức quay đầu ngựa, phóng như điên trở về.
Đây là bản dịch của nhóm Lãng Nhân Môn, đăng tải tại Bạch Ngọc Sách, mấy bạn copy xin tự trọng.
Tư Không Thiên Phong ngây ra một hồi, cũng lập tức tung người lên ngựa, lại đuổi theo.
“Ngươi đừng chạy. Ngươi đuổi theo ta có phải đã đồng ý với lời ta nói đêm hôm đó không?”
“Có phải ngươi cũng yêu ta không?”
“Lạc Thủy Thanh!”
“Lạc Thủy Thanh... Lạc Thủy Thanh... Lạc Thủy Thanh...” Tư Không Trường Phong tỉnh dậy từ giấc mộng, bấy giờ mới phát hiện trên bàn đã ướt nhèm, nước mắt mình chảy dài từ bao giờ không biết. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt đi.
Lại mơ thấy nàng rồi, Thủy Thanh.
Tư Không Trường Phong ngồi dậy, có cảm giác buồn bã mất mát.
Dù sao người đã chẳng còn ở đây, cho dù mơ thấy cũng chỉ thêm buồn mà thôi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, Tư Không Trường Phong xoa tay, nước mắt trên bàn lập tức bốc hơi, trở nên khô ráo. Hắn đứng dậy nói: “Chuyện gì?”
Đệ tử ngoài cửa cung kính bẩm báo: “Doãn trưởng lão và Lạc sư huynh đã về.”
Tư Không Trường Phong nói: “Ta biết rồi.” Hắn cầm thương lên, đẩy cửa bước xuống lầu.
Doãn Lạc Hà và Lạc Minh Hiên đứng lặng tại đó. Thần sắc Lạc Minh Hiên hơi bất an, trong lòng hắn vẫn khá kính nể vị tam thành chủ nắm thực quyền tại Tuyết Nguyệt thành. Mình ra ngoài tới hai lần mà không dẫn được con gái của ông ấy về, không khéo sẽ bị trách phạt. Doãn Lạc Hà chỉ cười khanh khách, có vẻ chẳng lo ngại gì.
Tư Không Trường Phong nhìn Doãn Lạc Hà, thở dài: “Ngươi nói ngươi muốn tới Vô Song thành kiểm tra thực hư ra sao, có thăm dò được gì không?”
Đây là bản dịch của nhóm Lãng Nhân Môn, đăng tải tại Bạch Ngọc Sách, mấy bạn copy xin tự trọng. Tự trọng nhiều vô nha mấy bạn ơi!!!!
“Chuyện Lôi gia bảo, không phải do bọn họ làm.” Doãn Lạc Hà nghiêm trang nói.
“Nói nhảm!” Tư Không Trường Phong trách mắng: “Có phải bọn họ làm hay không, chẳng phải nhìn một cái là ra à? Trừ phi đầu óc Vô Song thành hỏng hẳn rồi thì mới làm chuyện này.”
Doãn Lạc Hà thở dài: “Nhìn ra nhưng không nói ra, tình ý bao năm của chúng ta vẫn đó.”
“Ta với ngươi làm gì có tình ý gì, kẻ có tình ý với ngươi là tên Tống Yến Hồi kia kìa. Đáng tiếc hắn là tên đầu gốc, đáng đời hắn, luyện cả đời kiếm thuật vẫn chẳng bằng Hàn Y.” Tư Không Trường Phong tức giận nói: “Lại không dám gặp ngươi à?”
“Gặp rồi.” Doãn Lạc Hà mỉm cười yêu kiều.
Tư Không Trường Phong kinh ngạc, sau đó hiểu ra: “Vậy cũng nên kết thúc thôi. Lạc Minh Hiên.”
Thân thể Lạc Minh Hiên rúng động: “Có.”
Các bạn đang đọc ở site khác ngoài bns xin hãy lên gg sreach "thiếu niên ca hành bachngocsach" để tìm đến nguồn cội nha.
“Căng thẳng cái gì?” Tư Không Trường Phong cau mày.
“Đệ tử kém cỏi, không dẫn được Thiên Lạc sư tỷ về!” Lạc Minh Hiên cúi đầu nói.
“Không dẫn về cũng không sao.” Tư Không Trường Phong xua tay: “Con bé có người mà mình muốn theo đuổi. Ta gọi ngươi là muốn khuyên ngươi chuyên tâm tập võ, sau này đừng gây thêm phiền toái cho sư phụ ngươi.”
Lạc Minh Hiên đỏ mặt nói: “Tam thành chủ, ngài nhìn ra rồi à?”
“Ngươi bị thương không nhẹ, sư phụ ngươi chữa thương cho ngươi, cũng bị tổn thất nhiều chân khí. Ngươi đi nghỉ đi, ta khai đơn cho ngươi hai thang thuốc, điều trị một chút là được.” Tư Không Trường Phong nói.
“Tam thành chủ!” Đột nhiên có một đệ tử vừa chạy vào vừa thở hồng hộc.
"Chuyện gì?" Tư Không Trường Phong hỏi.
“Nhị thành chủ, nhị thành chủ về rồi!” Đệ tử kia cuống quít nói.
Tư Không Trường Phong vui mừng ra mặt: “Về cùng một thư sinh trung niên à? Vào là được, còn thông báo cái gì?”
“Không phải, là một hòa thượng. Hình như nhị thành chủ đã hôn mê, hòa thương kia đang ôm nhị thành chủ đứng ngoài cửa thành.”
“Hòa thượng?” Tư Không Trường Phong cả kinh: “Hòa thượng ấy trông thế nào?”
“Còn rất trẻ tuổi, mặc tăng bào màu trắng, tự xưng là từ Hàn Sơn tự tới.” Đệ tử kia đáp.
Tư Không Trường Phong ngây ra một hồi, sau đó cười lạnh một tiếng: “Mới đi được bao lâu, sao dám chạy về nhanh như vậy?”