Thiếu Niên Ca Hành

Chương 205: Làm mưa làm gió




“Không có ác ý?” Lôi Vô Kiệt nhìn thanh kiếm Uyên Nhãn tràn ngập quỷ khí trong tay Cẩn Uy công công, giọng nói không tin tưởng: “Sao ta không nhìn ra nhỉ?”

“Bởi vì trong Thiên Khải Ngũ Đại Tổng Quản chỉ một người mới có thể sai khiến hắn. Người đó có thể làm rất nhiều chuyện, chỉ không phái người tới giết ta.” Tiêu Sắt quét bụi trên chiếc ghế đá bên cạnh. “Cẩn Uy công công, mời.”

Cẩn Uy công công gật đầu một cái, thu kiếm về bước tới. Lúc tới gần Lôi Vô Kiệt mới thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy hắn có mày rậm mắt to, không giận mà uy, hoàn toàn khác với vẻ tăm tối vừa rồi. Cẩn Uy công công ngồi xuống cạnh Tiêu Sắt, nhận bát canh cá do Đường Liên đưa tới, uống một ngụm rồi khen: “Không tệ.”

Trân Châu ngây ngốc, không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô thấy Lôi Vô Kiệt thu kiếm đi về vội vàng hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lôi Vô Kiệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra vị Tiêu huynh đệ của ta là tiểu thiếu gia trong nhà có tiền, nhưng có chút mâu thuẫn với người nhà nên hẹn chúng ta bỏ trốn. Vị này là trưởng bối trong nhà hắn, tới bắt hắn về.”

“Ồ... Hóa ra là vậy.” Tiêu Sắt gật đầu cái hiểu cái không.

Tiêu Sắt hỏi nhỏ: “Chủ nhân của ngươi phái ngươi tới à?”

Cẩn Uy công công lắc đầu: “Vốn là ta tới Đông Cập hải thành xử lý một chút công vụ, có điều mấy hôm trước đột nhiên nhận được thư, trên thư nói ngươi sẽ ra biển từ nơi này, lệnh cho ta chặn ngươi ở đây và mang ngươi về Thiên Khải.”

“Lan Nguyệt Hầu còn không dẫn ta đi được. Cẩn Uy công công lấy lòng tin ở đâu ra vậy?” Tiêu Sắt hỏi đầy ẩn ý.

Thần sắc của Cẩn Uy công công vẫn không đổi, nói: “Vì thế nhân đều biết Cẩn Uy ta đã nhận được lệnh là sẽ làm theo lệnh, không ai thuyết phục được ta, cũng không ai ngăn được ta. Ngươi có thể thuyết phục Lan Nguyệt Hầu nhưng không thuyết phục được ta.”

“Đúng vậy, nếu nói cả Thiên Khải có ai không hiểu tình nghĩa nhất, vậy người đầu tiên mọi người nghĩ tới chắc chắn là ngươi.” Tiêu Sắt đặt bát xuống: “Cho nên công công định dùng thủ đoạn cứng rắn à?”

Lôi Vô Kiệt xì một tiếng, bật cười: “Công công không cứng nổi.”

Lông mày Cẩn Uy công công đột nhiên nhíu lại, đặt tay lên chuôi kiếm, Tâm kiếm trong tay Lôi Vô Kiệt cũng lập tức rời vỏ một nửa, hàn quang lẫm liệt.

“Cẩn Uy công công, nơi này ta có một truyền nhân Tâm kiếm, mặc dù đầu óc không được tốt nhưng được chân truyền từ Lôi Oanh của Lôi gia bảo, Lý Hàn Y của Tuyết Nguyệt thành cùng với Lý Tổ Vương của Kiếm Tâm trủng, chỉ cách Tiêu Dao Thiên Cảnh một chút. Còn vị này là đại sư huynh của Tuyết Nguyệt thành, là đệ tử của Bách Lý Đông Quân là Đường Liên, đã đứng đầu Anh Hùng yến vài lần.” Tiêu Sắt nhún vai nói: “Công công, nếu ta thật sự không muốn đi, hai người bọn họ có ngăn được ngươi không?”

“Thắng bại là năm năm, ngươi có cơ hội.” Cẩn Uy công công đáp rất thẳng thắn.

Tiêu Sắt đột nhiên giơ tay ra, đôi tay trắng lóa như ngọc, là cánh tay công tử đường đường chính chính.

“Công công thấy rõ tay ta không?” Tiêu Sắt hỏi.

Cẩn Uy công công ngạc nhiên, không hiểu gì cả: “Thì sao?”

“Đôi tay ta từng quát tháo gian thần trong triều, đánh bại gian tặc trong giang hồ. Thế nhưng hiện giờ đôi tay này chỉ có thể uống canh, bóc cua, gảy bàn tính.” Tiêu Sắt đột nhiên lật tay lại, khác với mặt trắng lóa như ngọc kia, mặt này đầy những vết chai: “Ta luyện công đã hơn mười năm, là vì một đôi tay như vậy sao?”

Ngón tay Cẩn Uy công công đặt nhẹ lên chuôi kiếm, không nói gì.

“Hiện giờ ở phía ngoài đảo Tam Xà, ta có một cơ hội, một cơ hội nắm giữ đôi tay của thiên hạ lật tay thành mưa gió. Vì sao ta lại không đi cơ chứ? Cho dù có chết trong biển rộng mênh mông, ta cũng đồng ý!’ Tiêu Sắt nói rất trịnh trọng.

“Nhưng phụ thân của ngươi chỉ hy vọng con trai hắn trở lại bên cạnh mình. Hắn nói hắn đồng ý nhận sai với ngươi, đồng ý khôi phục mọi thứ của ngươi, cũng có thể bảo vệ ngươi cả đời không phải lo nghĩ. Phụ thân ngươi có thân phận cao quý, nhưng nguyện vọng của ngài chỉ là nguyện vọng của một người cha già bình thường.” Cẩn Uy công công nói.

“Đúng, ta biết.” Tiêu Sắt ngửa đầu, ánh mắt sắc bén: “Nhưng người khác có suy nghĩ của người khác, còn ta là Tiêu Sở Hà!”

Toàn sân yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có câu nói bá đạo của Tiêu Sắt vang vọng xung quanh.

“Còn ta là Tiêu Sở Hà!”

Cẩn Uy công công thở dài: “Ta biết ngươi từ nhỏ, lúc đó ngươi là người được tất cả mọi người công nhận có thể ngồi lên vị trí đó. Nhưng chuyện bốn năm trước...”

“Công công biết gì về chuyện bốn năm trước?” Tiêu Sắt đột nhiên hỏi.

Lôi Vô Kiệt và Đường Liên thầm giật mình. Bốn năm trước, án mưu phản của Lang Gia Vương, có liên quan tới hai truyền nhân của Thiên Khải Tứ Thủ Hộ bọn họ.

Sắc mặt Cẩn Uy công công hơi đổi: “Bốn năm trước, Lang Gia Vương mưu phản, cuối cùng tự vẫn trên pháp trường, chuyện này cả thiên hạ đều biết. Chẳng lẽ ngươi vẫn cho rằng Lang Gia Vương vô tội à?”

“Hoàng thúc là người ra sao, ta hiểu rất rõ. Ngươi về nói với người phái ngươi tới, nếu hắn không thể nói với ta chân tướng chuyện bốn năm trước, vậy ngày ta trở về Thiên Khải chính là ngày ta bắt đầu điều tra chân tướng!” Tiêu Sắt rất ít khi lớn tiếng nói chuyện, nhưng khi hắn to tiếng sẽ khiến người ta không khỏi kinh hãi.

Có lẽ đó là uy thế của lục hoàng tử năm xưa, còn trẻ tuổi đã chấn nhiếp triều đình.

“Ta biết.” Cẩn Uy công công đứng dậy: “Ba ngày nữa ta sẽ chờ các ngươi bên bờ biển. Mệnh lệnh ta nhận được chỉ là mang ngươi về Thiên Khải, cơ hội duy nhất của các ngươi là đánh bại ta.”

“Ngươi không sợ ta về Thiên Khải gây sự với ngươi à?” Tiêu Sắt hừ lạnh nói.

“Thiên hạ không có phiền toái nào mà Ngũ Đại Tổng Quản phải sợ.” Cẩn Uy công công cầm thanh kiếm Uyên Nhãn lên, chậm rãi đi về phía cửa, bóng dáng hắn từ từ tan vào bóng tối cũng như lúc hắn đột nhiên xuất hiện.

“Người được phái tới rất khó chơi.” Đường Liên nhẹ giọng thở dài.

Tiêu Sắt lắc đầu: “Nếu người được phái tới là tổng quản chưởng ấn Cẩn Ngôn, vậy chắc chắn hắn sẽ bắt cóc cô gái tên là Trân Châu này, sau đó ép ta vào khuôn khổ. Nếu là đại tổng quản Cẩn Tuyên tới, vậy chúng ta trực tiếp đầu hàng, không cần đánh, ngoan ngoãn chịu trói về Thiên Khải là được. Tổng quản chưởng kiếm Cẩn Uy mặc dù không hiểu tình nghĩa nhưng ít nhất hắn làm việc có quy củ, chỉ cần thắng quy củ của hắn là được. Chúng ta nên thấy may vì trong Ngũ Đại Tổng Quản, người tới đây là hắn.”

“Tổng quản chưởng hương Cẩn Tiên và tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc thì sao?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

“Tổng quản chưởng sách Cẩn Ngọc rất ít khi ra khỏi Thiên Khải. Còn Cẩn Tiên công công là chí giao với sư phụ ta. Khi ở Đại Phạm Âm tự hắn đã nhận ra thân phận của ta nhưng không cưỡng ép mang ta đi. Khi đó chỉ cần hắn muốn, không ai ngăn được hắn.” Tiêu Sắt nói.

Lôi Vô Kiệt xắn ống tay áo: “Nhưng bây giờ không giống khi xưa nữa, giờ ai muốn dẫn ngươi đi phải hỏi kiếm trong tay ta.”