Thiếu Niên Ca Hành

Chương 105: Thiên Thành lệnh




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Trên con đường, ba người hai con ngựa lao nhanh tới.

Một người áo đỏ, một nam tử áo xanh co quắp nằm trước mặt hắn.

Một người áo đen cầm thanh trường thương màu bạc.

Chính là nhóm ba người của Tuyết Nguyệt thành vừa bị đuổi giết dọc đường, đã trải qua vài thời khắc sinh tử - Lôi Vô Kiệt, Tư Không Thiên Lạc cùng với Tiêu Sắt đã hôn mê bất tỉnh.

“Thiên Lạc sư tỷ, hay là ngươi đi trước đi. Thế lực của Tuyết Nguyệt thành rất khổng lồ, chúng ta cần tìm được một minh hữu Tuyết Nguyệt thành tới trợ giúp, nếu không cứ chạy thế này cũng không phải là cách.” Lôi Vô Kiệt mệt mỏi nỏi.

Tư Không Thiên Lạc lắc đầu: “Nếu đại sư huynh đang ở đây, vậy chắc chắn hắn sẽ làm được. Nhưng ta từ nhỏ đã rất ít khi ra khỏi Tuyết Nguyệt thành, không có giao tiếp gì với người trên giang hồ. Đừng nói tìm minh hữu tới giúp đỡ, ta còn chẳng biết Tuyết Nguyệt thành có những minh hữu gì.”

Lôi Vô Kiệt bất đắc dĩ: “Ta bị đuổi giết hai lần, người đi cùng chẳng qua chỉ từ đại sư huynh biến thành nhị sư tỷ thôi mà sao tình cảnh đã tuột dốc thế này?”

Tư Không Thiên Lạc suy nghĩ rồi nói: “Nhưng trước khi ra ngoài ta lén lút lấy một thứ ở chỗ cha, nói là có thứ này, minh hữu của Tuyết Nguyệt thành xung quanh chứng kiến sẽ tới giúp đỡ.”

“Thứ gì vậy?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tư Không Thiên Lạc lấy từ trong lòng ra một thứ khá dài, có vẻ giống một mũi tên: “Lúc đó cha ta còn đọc một bài vè, gọi là ‘Một mũi xuyên vân tiễn, thiên quân vạn mã tới gặp nhau’.”

Lôi Vô Kiệt ghìm dây cương, nhận lấy mũi tên dài trong tay Tư Không Thiên Lạc, trầm ngâm một hồi, đột nhiên ngón tay đánh ra một điểm lửa vào đuôi mũi tên. Mũi tên kia đột nhiên bay khỏi tay Lôi Vô Kiệt, lao thẳng lên trời, nổ thành một đóa hoa lửa mỹ lệ, còn rực rỡ hơn pháo hoa Lôi Vô Kiệt từng làm. Hắn cười nói: “Hiểu rồi. Đây là tín hiệu cầu cứu của Tuyết Nguyệt thành, minh hữu xung quanh mà thấy chắc chắn sẽ tới giúp đỡ.”

Tư Không Thiên Lạc cũng mỉm cười nói: “Biết vậy đã phóng từ trước rồi. Có điều... pháo hoa này chỉ thấy được trong phương viên trăm dặm, xung quanh liệu có minh hữu của Tuyết Nguyệt thành không?”

Tiêu Sùng đang hôn mê nghe bọn họ nói chuyện, cố gắng mở hé mắt, tiếng hít thở mong manh: “Ngu... ngu ngốc.”

Cách đó không xa, sáu bóng người bỗng dừng bước.

Một người cầm kiếm lớn, một người áo đỏ, một người áo tím, một người áo trắng cùng với hai người áo đen.

Sát thủ Ám Hà: Tô Xương Ly, Tô Hồng Tức, Tô Tử Y, Mộ Lương Nguyệt, Tạ Hồi, Tạ Linh.

Tô Xương Ly chống kiếm nhìn về phía tây, hơi nhíu mày: ”Đó là Thiên Thành lệnh của Tuyết Nguyệt thành, bọn họ đang cầu viện.”

Tô Hồng Tức mỉm cười: “Nhưng xung quanh đây đào đâu ra minh hữu cho bọn chúng. Nói là cầu viện chứ rõ ràng là bại lộ thân phận của mình.”

“Đuổi theo.” Tô Xương Ly xách kiếm lên vai.

Nhưng Mộ Lương Nguyệt phía sau đột nhiên kêu lên kinh hãi: “Mộ Anh?”

Tô Xương Ly quay đầu lại, chỉ thấy một người thân hình khôi ngô như người lớn, nhưng gương mặt lại ngây thơ như đứa trẻ đang đứng đó, trên miệng là nụ cười âm tà, quỷ dị tới khó tả.

Tô Xương Ly nhíu mày: “Mộ Anh, ngươi thất bại rồi.”

Mộ Anh cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải ngươi cũng thất bại à?”

Tô Xương Ly trầm giọng nói: “Lúc đó bọn chúng có núi Thanh Thành trợ giúp.”

Mộ Anh lắc đầu: “Xương Ly, sát thủ chỉ hỏi kết quả, không hỏi nguyên nhân.”

Tô Xương Ly cầm kiếm lớn trong tay: “Cho nên ta tới đây, ngươi biết chúng ta làm việc trước nay đều không chết...”

“Không thôi!” Mộ Anh đột nhiên gầm lên một tiếng.

Hai người cùng đứng dậy lao thẳng tới chỗ pháo hoa kia. Tốc độ nhanh chóng, bỏ lại năm người khác phía sau. Một người tay cầm kiếm lớn, tiến tới như sấm sét, khí thế hùng hổ. Một người thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển, trường bào phất phới, gương mặt không ngừng biến hóa đầy quỷ dị.

Mộ Lương Nguyệt chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đi trước, lạnh lùng hừ một tiếng.

Tô Hồng Tức nhẹ giọng nói: “Bao năm rồi, đây là lần đầu tiên nhiệm vụ của họ thất bại, ai cũng muốn cứu vãn thất bại này.”

Tô Tử Y mỉm cười quyến rũ: “Có muốn đánh cược không, cược xem ai gỡ được đầu ba kẻ đó trước?”

Mộ Lương Nguyệt bước lên trước một bước: “Đặt cược ở đây, chẳng bằng tự tham gia vào vụ cược này.”

Lôi Vô Kiệt bất mãn vỗ Tiêu Sắt phía trước một cái: “Ngươi tỉnh rồi à? Sao vừa tỉnh đã chửi người ta? Sao mà ngu ngốc!”

Tư Không Thiên Lạc tức giận trừng mắt với hắn: “Nhẹ tay chút.”

Tiêu Sắt nhẹ giọng nói gì đó, nhưng giọng nói đứt quãng, nhỏ tới mức không thể nghe thấy.

Lôi Vô Kiệt ghé tai tới bên miệng Tiêu Sắt: “Ngươi nói to chút đi, nghe không rõ.”

“Chạy... chạy mau!” Tiêu Sắt hổn hển nói.

Lôi Vô Kiệt kinh ngạc rụt đầu về, nhíu mày: “Chạy mau? Thiên Lạc sư tỷ, Tiêu Sắt nói, chạy mau?”

Tư Không Thiên Lạc đột nhiên thúc ngựa xoay một vòng, chợt thấy hai bóng người đang lao nhanh về phía này, kinh hãi nói: “Đúng là nên chạy mau!”

Lôi Vô Kiệt nhìn theo hướng ánh mắt của Tư Không Thiên Lạc cũng thầm mắng một tiếng, đã bảo là minh hữu tới gặp mà, sao hai tên quỷ giết người kia lại tới? Hắn vội vàng vỗ mông ngựa, cùng Tư Không Thiên Lạc phi thẳng về phía trước.

Nhưng bóng dáng Tô Xương Ly và Mộ Anh lại càng lúc càng gần, bước chân bọn họ như đạp lên sấm sét, tung người vài lần đã tới sau lưng bọn họ.

“Sao bọn chúng nhanh thế!” Lôi Vô Kiệt kinh ngạc than vãn.

“Không phải chúng ta nhanh mà là ngươi, quá chậm!”

Tô Xương Ly và Mộ Anh nhảy tới, một người vung kiếm lớn chém về phía Lôi Vô Kiệt, một người tay tỏa ra hàn khí đánh về phía Tư Không Thiên Lạc.

Lôi Vô Kiệt vung kiếm ngăn cản, Tư Không Thiên Lạc vung trường thương, nhưng đều quá chậm! Tuy bọn họ đã uống đan dược mà Tiêu Sắt đưa cho nhưng đi đường mấy ngày liền, độc trên người chỉ giải được tám phần, giờ đối mặt với Tô Xương Ly và Mộ Anh liên thủ, bọn họ tuyệt đối không có phần thắng.

Lại một cơn gió lạnh thổi tới.

Tô Xương Ly đột nhiên ngẩng đầu lên.

Hai thanh kiếm, hai thanh kiếm giống nhau như đúc.

Hai người, cũng giống nhau như đúc.

Song kiếm giao nhau, kiếm khí bừng bừng, mạnh lẽ ngăn cản thân kiếm của Tô Xương Ly.

Tô Xương Ly thu kiếm rơi xuống đất, hạ giọng quát hỏi: “Ai?”

Một người trong đó nâng kiếm hét lớn, khí phách mạnh mẽ tới khó tả: “Hà Khứ!”

Một người khác chống kiếm xuống đất, hơi cúi đầu, có vẻ ngượng ngùng: “Hà Tòng!”

Bên kia cũng có một chưởng giao đấu với Sương Huyền chưởng của Mộ Anh. Mộ Anh kinh ngạc, chưởng lực kia kỳ quái khó tả, không mạnh mẽ nhưng dường như khiến nội kình của mình từ từ phát tiết. Hắn vội vàng thu chưởng lui lại bên cạnh Tô Xương Ly.

Chỉ thấy người nọ nhảy xuống, đứng phía trước, áo bào trắng bay phất phơ, sau lưng là một chữ ‘cược’ kiêu ngạo đón gió. Hắn quay đầu lại nhìn Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc: “Thiên Lạc sư tỷ, Lôi sư đệ, sao lại chật vật thế.”

Lôi Vô Kiệt và Tư Không Thiên Lạc kinh ngạc: “Lạc Minh Hiên?”