Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 384




Sau tiếng gầm của Tiêu Lăng Trần, vài chục danh kiếm được thờ phụng trong Kiếm các đột nhiên ngâm vang. Thanh kiếm đặt chính giữa rời vỏ, rơi vào tay Tiêu Lăng Trần. Tiêu Lăng Trần vung lên, chỉ thấy vỏ kiếm bay theo thân kiếm. Hắn hất kiếm một cái, thân kiếm lại vào vỏ. Tiêu Lăng Trần cắm kiếm xuống đất.

Cuối cùng trường kiếm trong Kiếm các cũng yên tĩnh lại.

Tiêu Lăng Trần vuốt ve Hạo Khuyết kiếm trong tay, cười nói: “Năm xưa phụ soái chỉ truyền cho ta Huyết Long thương, không cho ta Hạo Khuyết kiếm. Mấy năm nay trong lòng ta luôn thấy tiếc nuối, bây giờ đã có được rồi. Đi nào, chúng ta cùng nhau xông pha giang hồ.”

Những kiếm nô kia cũng không có ý ngăn cản, lại lui về trong bóng tối.

Tiêu Lăng Trần đẩy cửa đi ra ngoài, bên ngoài bầu trời rộng lớn, có thiên địa mênh mông.

Bạch Vương phủ.

Lăng Thiệu Hàn che vải trắng trước mắt, nghe mọi chuyỆn xảy ra mấy ngày nay tại Thiên Khải thành, chỉ hỏi một câu.

Câu này rất quan trọng.

Vì câu này hỏi tới một người đã sắp bị lãng quên. “Tiêu Cảnh Hà đi đâu?”

Minh Đức Đế có mười hai hoàng tử, ba người đã chết. Ngoại trừ ba vị

hoàng tử được phong vương, những người khác không có tài hoa gì đặc biệt, cho nên trong lần đại loạn của Thiên Khải thành này bọn họ không nhận được

tin cũng rất bình thường. Thế nhưng Tiêu Cảnh Hà như rắn rết kia lại khác.

Huống chi, Tiêu Cảnh Hà không có tin tức gì đã lâu. Sau khi chuyỆn hắn theo phe Tiêu Vũ bại lộ, hắn đã biến mất rất lâu.

Tiêu Sùng khẽ cau mày trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên ngẩng đầu: “Vô Song thành!”

Dưới Vô Song thành.

Tiêu Cảnh Hà người mặc áo gấm đi từ trong xe ngựa ra.

Năm vị trưởng lão Vô Song thành và Vô Song đều ở đó nghênh đón hắn.

“Nghe nói là huynh đỆ, nhưng không thuận mắt như vị vương gia mù kia.” Vô Tâm nói một câu không nặng không nhẹ.

Chân mày năm vị trưởng lão hơi nhíu lại.

Lô Ngọc Địch đã quá quen nên chỉ gãi đầu một cái. “Chào Vô Song thành chủ.” Tiêu Cảnh Hà cung kính nói. “Chào bát hoàng tử điện hạ.” Vô Song lười biếng trả lời. Lô Ngọc Địch lén lút đá hắn một cái: “Là cửu hoàng tử.”

Vô Song vội vội vàng vàng sửa lại: “À, cửu hoàng tử điện hạ.”

“Không sao, ta đã nghe nói trí nhớ của Vô Song thành chủ không được tốt.” Tiêu Cảnh Hà quay đầu nhìn năm vị trưởng lão một cái: “Chúng ta vào trong nói chuyỆn tiếp.”

“Không thành vấn đề, xin mời.” Vô Song phất tay. Năm vị trưởng lão nhìn nhau, xoay người vào theo. Trong điện tiếp khách.

Vô Song ngồi xuống, làm bộ nâng chén trà, chậm rãi nói: “Thất hoàng tử tới đây có chuyỆn gì?”

Lô Ngọc Địch bất đắc dĩ hạ giọng nói: “Sư đỆ, nếu ngươi không nhớ thứ tự của người ta thì cứ trực tiếp gọi hắn là điện hạ thôi.”

Tiêu Cảnh Hà nhìn quanh một hồi,hỏi ngược lại: “Chẳng hay lão thành chủ Tống Yến Hồi đang ở đâu?”

Thần sắc Vô Song và Lô Ngọc Địch đều hơi đổi, ngày trước Tống Yến Hồi đạt tới nửa bước Kiếm Tiên ra khỏi Vô Song thành nhưng lại thua trong tay đỆ tử của Tuyết NguyỆt Kiếm Tiên - Lôi Vô Kiệt, có thể nói là vô cùng nhục nhã. Sau khi trở lại Vô Song thành, Tống Yến Hồi vẫn luôn bế quan trong Kiếm Lư, mấy ngày trước lại đột nhiên bỏ đi, không ai biết hắn đi đâu.”

“Đang dạo chơi bốn biển.” Vô Song thuận miệng đáp bừa. “Ta biết hắn đi đâu.” Tiêu Cảnh Hà đột nhiên nói.

“Làm sao ngươi biết?” Thần sắc Vô Song trịnh trọng hẳn lên.

“Hắn tới Tuyết NguyỆt thành, định khiêu chiến Tuyết NguyỆt Kiếm Tiên lần nữa nhưng lại bị Tuyết NguyỆt thành cưỡng ép lưu lại, bây giờ bị giam trong đó không cách nào đi ra.” Tiêu Cảnh Hà chậm rãi nói.

“Ngươi có biết mình đang nói gì không?” Lô Ngọc Địch nhướn mày nói:

“Lời nói của ngươi rất có thể khơi dậy một trận chiến đã rất lâu chưa từng diễn ra trong giang hồ.”

“Ta biết ta đang nói gì. Bởi vì huynh đỆ tốt nhất của ta, Bạch Vương Tiêu Sùng điện hạ giờ phút này cũng đang bị bao vây trong Tuyết NguyỆt thành, Bọn chúng định giúp Vĩnh An Vương Tiêu Sở Hà, cho nên trước khi Tiêu Sở Hà lên ngôi, bọn họ sẽ bị nhốt tại đó. Ta tới đây một mình là muốn thỉnh cầu Vô Song thành trợ giúp. Trước đây hoàng huynh vẫn cảm thấy thời cơ còn chưa tới, nhưng bây giờ đã tình thế đã đến mức không thể

không ra tay rồi.” Tiêu Cảnh Hà nói.

Lô Ngọc Địch hỏi: “Cho dù lời ngươi nói là thật, nhưng ngươi muốn chúng ta ồ ạt tiến quân tới Tuyết NguyỆt thành? Tuyết NguyỆt thành chiếm vị trí giang hồ đỆ nhất thành đã rất nhiều năm, Vô Song thành chúng ta ngừng chiến tranh với họ cũng nhiều năm. Bây giờ không phải thời cơ tốt nhất để

khiêu chiến bọn họ.”

“Không, bây giờ đang là thời cơ tốt nhất.” Tiêu Cảnh Hà nhấn mạnh, gằn từng chữ một nói: “Bách Lý Đông Quân không rõ tung tích, Lý Hàn Y đã mất công lực, ba vị thành chủ chỉ còn lại mình Tư Không Trường Phong.

Lang Gia Vương và Đường môn lại tan vỡ, Lão Tự Hào Ôn gia xưa nay chỉ

liên hợp trên danh nghĩa, đồng minh của Tuyết NguyỆt thành không mạnh mẽ mấy. Chỉ cần Vô Song thành triệu tập đồng minh của các ngươi cùng tấn công Tuyết NguyỆt thành. Giang hồ đỆ nhất thành sẽ trở lại tay của Vô Song thành.”

Đại trưởng lão rốt cuộc cũng mở miệng: “Vậy các ngươi thì sao, chỉ muốn mượn tay Vô Song thành chúng ta, các ngươi cũng nên đưa thành ý ra chứ.”

“Đến lúc đó Bạch Vương phủ chúng ta cũng sẽ phát động tử sĩ.” Tiêu Cảnh Hà nghiêm mặt nói: “Mỗi tử sĩ của chúng ta đều có năng lực giết chết một cao thủ Tuyết NguyỆt thành, thậm chí là trưởng lão.”

Đại trưởng lão nhìn Vô Song: “Đây đúng là một cơ hội.”

“Không, đây không phải một cơ hội.” Vô Song đứng dậy. “Ta phải cứu sư phụ, cũng muốn cứu Tiêu Sùng. Ta đã có ước định với hắn, thế nhưng...”

Vô Song đi tới trước mắt Tiêu Cảnh Hà nhìn ánh mắt mang chút giảo hoạt của hắn, cười lạnh một tiếng, vung nhẹ ngón tay.

Hộp kiếm đặt cạnh ghế ngồi của hắn đột nhiên mở ra, một thanh phi kiếm mang theo hơi lạnh hạ xuống cạnh ngón tay của Vô Song, Vô Song vẫy nhẹ

ngón tay, thanh hàn kiếm này từ từ xoay một vòng. Hắn ghé sát bên tai Tiêu Cảnh Hà chậm rãi nói: “Nếu ta phát hiện ngươi lừa ta, ngươi nhất định phải chết. Bất luận ngươi là bát hoàng tử hay cửu hoàng tử gì.”

Tuyết NguyỆt thành.

Đăng Thiên các.

Lạc Minh Hiên đang nằm đó ngủ, bên cạnh rải rác bảy thanh trường kiếm.

Hắn đã ở trong Đăng Thiên các rất lâu, thời gian qua không ai tới quấy rầy hắn. Cho tới khi bước chân của một người đánh thức hắn dậy.

Lạc Minh Hiên ngáp một cái, ngồi dậy nhưng lại phát hiện trước mặt là một người quen thuộc.

Nhất Kiếm Yến Hồi, Tống Yến Hồi.

“Sao ngươi lại tới đây?” Lạc Minh Hiên không nhịn được hỏi.

“Ta muốn gặp Doãn Lạc Hà nhưng không muốn lén lén lút lút chạy vào.

Người thủ thành nói với ta phải leo lên tòa các này mới được. Cho nên ta leo lên.” Tống Yến Hồi lạnh nhạt nói.

“Cho nên sư phụ ta còn chưa biết?” Lạc Minh Hiên hỏi. Tống Yến Hồi gật đầu: “Đúng.”

“Vậy thì dễ rồi, để ta đánh gục ngươi tại đây!” Lạc Minh Hiên đứng dậy, đột nhiên xua tay ngăn cản Tống Yến Hồi: “Nhưng ngươi phải chờ ta chuẩn bị đã.”

“Được.” Tống Yến Hồi lui lại một bước. Lạc Minh Hiên nhặt từng thanh kiếm dưới đất lên tra vào trong vỏ kiếm đeo lại lên người, trông như một con nhím. Hắn ngáp dài một cái: “Tới đây nào.”