Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiếu Niên Ca Hành - Chu Mộc Nam

Chương 232




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

“Ám Hà?” Đương nhiên Lý Phàm Tùng từng nghe tới thế gia sát thủ nổi danh thiên hạ này, nhưng hắn không biết mình chọc tới bọn chúng lúc nào.

Tạ Tuyên gật đầu: “Hơn nữa đây còn là những kẻ khó trêu vào nhất trong Ám Hà. Chu Ảnh, trực thuộc sát thủ đoàn của đại gia trường Ám Hà, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Tổng cộng có ba mươi hai người, ngoài ra còn có thủ lĩnh tên Khôi, không nghe lệnh của gia chủ ba họ, chỉ tuân theo ý chí của đại gia trường.”

“Chu Ảnh? Khôi?” Lý Phàm Tùng cảm thấy hình như mình từng nghe hai danh hiệu này.

Tạ Tuyên nhìn xung quanh một lượt, khóe miệng hơi nhếch lên: “Có lẽ ngươi cảm thấy hơi quen. Đúng vậy, mười hai năm trước cái tên này từng gây chấn động toàn bộ Bắc Ly. Năm xưa Ma giáo đông chinh, Ám Hà bất ngờ đứng về phía Bắc Ly, khi đó bọn chúng phái Khôi cùng ba mươi hai vị sát thủ đại diện cho Ám Hà xuất chiến. Khi hắn hiện thân, nơi đó như Tu La địa ngục, mặc dù đối phương là ma tộc, nhưng mức độ tàn nhẫn còn kém xa Ám Hà. Chỉ có điều lần này đám sát thủ đó không tới để giúp chúng ta.”

Sát thủ kia tuy trước ngực chảy máu không ngừng nhưng chẳng hề có ý lùi bước, hung hăng nói: “Đã biết sự lợi hại của chúng ta thì đừng nhúng tay vào.”

Bốp một tiếng, mặt sát thủ bị đánh văng sang bên cạnh.

Tạ Tuyên vẫn nhẹ nhàng đứng đó, chỉ vung nhẹ tay một chút, không ai thấy hắn động thủ lúc nào nhưng đã lùi về chỗ cũ. Hắn vẫn mỉm cười nho nhã: “Nói rồi mà, ngươi không có tư cách uy hiếp ta.”

“Thế ta thì sao?” Một giọng nói mang ý cười vang lên.

Lý Phàm Tùng và Phi Hiên ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người đeo mặt nạ ác quỷ đỏ như máu đang đứng trên cành cây, mái tóc rối tung, theo gió tới đây, đáng sợ tới khó tả.

Tạ Tuyên không quay đầu lại, chỉ vuốt nhẹ Vạn Quyển Thư trong tay, gảy nhẹ một cái, lẩm bẩm: “Khôi?”

Người đeo mặt nạ ác quỷ cúi đầu, học theo giọng hắn: “Nho Kiếm Tiên?”

“Ta từng gặp Khôi trước kia, hắn không thích nói chuyện.” Tạ Tuyên không quay đầu lại nói.

Khôi cười nhạt: “Mỗi Khôi mỗi khác, nhưng có một điều có thể xác nhận.”

Tạ Tuyên vung kiếm không nhẹ không nặng, không nói gì. Bầu không khí bỗng trở nên cứng nhắc, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi nói: “Có phải ngươi muốn ta hỏi ‘xác nhận điều gì’ không?”

Khôi kinh ngạc, không nói gì, tay xiết chặt kiếm.

“Ta là Nho Kiếm Tiên, ta đi cả ngàn dặm đường, đọc cả vạn quyển sách, ta chưa bao giờ đi theo lời người khác.” Tạ Tuyên đột nhiên ưỡn ngực, tà áo trắng không gió mà bay.

Lý Phàm Tùng thấy vậy, trong lòng thầm bội phục: “Tạ tiên sinh thật khiến người ta ngưỡng mộ!”

Tạ Tuyên tung người nhảy một cái, một giây sau đã xuất hiện trước mặt Khôi, xuất kiếm đâm tới.

Nhàn Vân!

Khôi vội vàng lui về phía sau, thân cây dưới chân hắn đã bị chém nát.

“Thú vị.” Khôi cười vang nói: “Giết kẻ như ngươi mới là mua vui chứ!”

“Mua vui, hay là nộp mạng?” Ngươi không nhận ra hay sao?” Tạ Tuyên lại xuất kiếm, rất chậm rãi nhưng lại ngăn tất cả mọi đường lui.

Ngưu Mã!

Khôi dừng người lại, sát khí đột nhiên bùng lên trong mắt.

Tạ Tuyên đột nhiên nâng kiếm, lại là tư thế đao pháp vừa rồi!

Sát Nhân Đao!

Khôi cũng xuất kiếm, chém thẳng xuống, cũng là Sát Nhân Đao!

Hai kiếm giao nhau!

Kiếm khí bành trướng!

“Học nhanh lắm!” Tạ Tuyên lui lại một bước, hạ xuống một cành cây.

Khôi mượn kiếm thế của Tạ Tuyên lui lại phía sau, mũi chân điểm nhanh, lui lại xa vài chục gốc cây. “Nho Kiếm Tiên là cái đầu lâu tốt, đáng tiếc lần này mục tiêu của ta không phải là ngươi.” Hắn quay người trên không, đuổi theo một hướng khác.

“Một tên.” Tạ Tuyên đột nhiên hạ giọng đếm một tiếng.

“Hai tên.” Tạ Tuyên nghiêng đầu, nhìn bụi cỏ lay động.

“Ba tên.” Tạ Tuyên nhìn sang bên trái, thân cây phía đó hơi đung đưa nhưng không thấy bóng người nào.

“Bốn tên, năm tên, sáu tên.” Tạ Tuyên đột nhiên nhắm hai mắt lại, khẽ đếm những âm thanh mà hắn nghe được. Đột nhiên, hắn xoay người lại, hét lên với Lý Phàm Tùng và Phi Hiên đang đứng tại chỗ: “Cẩn thận!”

Chỉ thấy năm tên sát thủ đột nhiên chui ra từ bụi cỏ, trong tay đều mang theo trường kiếm chém về phía Lý Phàm Tùng và Phi Hiên đang đứng. Bọn chúng xuất hiện quá đột ngột, Lý Phàm Tùng và Phi Hiên vốn không hề để ý. Còn Tạ Tuyên đáng lý có thể nhận ra nhưng lại bị động tĩnh của sáu sát thủ phía ngoài thu hút.

Tạ Tuyên nâng kiếm lao ngược trở về nhưng lại thấy năm luồng sáng bạc bay về phía mình.

Năm cây búa tinh xảo nhanh chóng xoay tròn, cuốn cả lá rụng dưới đất lên.

Búa bạc Diêm La, lót đường cho ác quỷ!

Tạ Tuyên dậm mũi chân lên trên một lưỡi búa bạc lao về phía trước nhưng lại thấy một lưỡi búa khác chém tới mặt mình. Trường kiếm trong tay hắn cuốn một nhát, ngăn cả năm lưỡi búa lại, nhưng cũng vì thế mà không kịp giải vây cho hai người kia.

“Đừng khinh người quá đáng.” Phi Hiên nổi giận quát lớn, song chưởng đẩy ra ngoài.

Chỉ thấy một luồng khí mắt thường thấy được đột nhiên hình thành, một hình tròn lớn xuất hiện xung quanh hai người, năm thanh trường kiếm kia chém vào tường khí, không cách nào tiến thêm chút nào.

Tạ Tuyên khen: “Đây là Đại Long Tượng Lực của núi Thanh Thành!”

Lý Phàm Tùng xuất kiếm theo, đâm một kiếm ra, bóng kiếm chia thành trăm đóa.

Đây là Vô Lượng kiếm, kiếm khí hóa thành kiếm thật, mang một kiếm bên người có thể ban vạn kiếp!

Một đòn tất sát của năm sát thủ kia đã bị ngăn cản, bọn chúng còn định xuất kiếm nhưng Tạ Tuyên đã phá rìu đánh tới. Trường kiếm trong tay vung lên, năm sát thủ thấy tình thế không ổn, lập tức lui về.

Tạ Tuyên thu kiếm nhìn bọn chúng, tính cả tên sát thủ bị thương chưa rời khỏi vừa vặn mười hai tên. Tạ Tuyên nheo mắt: “Tổng cộng mười hai người, thế còn tạm.”

“Mười hai sát thủ Chu Ảnh. Cho dù là Nho Kiếm Tiên cũng đừng hòng thoát thân yên lành.” Sát thủ bị thương hừ lạnh nói.

“Bản lĩnh thì không có mấy, giọng điệu lại không nhỏ.” Tạ Tuyên cười nói: “Bên Lý Hàn Y phái tận hai mươi người cùng với Khôi. Cũng là Kiếm Tiên, sao chênh lệch lớn vậy?”

“Ngươi quên à, bên kia còn có Lôi môn Lôi Oanh.” Sát thủ kia trầm giọng nói.

Tạ Tuyên khẽ cau mày, lấy làm khó hiểu: “Bên ta cũng có hai vị cao thủ thiếu niên cơ mà.”

Sát thủ cười lạnh một tiếng: “Hai tên rác rưởi.”

“Năm người đánh lén còn không giết được hai thiếu niên, thế mà chẳng biết xấu hổ nói người ta là rác rưởi?” Tạ Tuyên vung nhẹ kiếm trong tay: “Đúng là chuyện cười.”

“Có phải chuyện cười hay không, ngươi sẽ biết ngay thôi.” Sát thủ kia đột nhiên quát lớn. “Bày trận!” Đám sát thủ đứng xung quanh hắn lập tức hành động, di chuyển xung quanh ba người Tạ Tuyên.

“Tí, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.” Tạ Tuyên nhìn bọn chúng, hạ giọng nói: “Đây là trận pháp của sát thủ Ám Hà - Địa Chi Thập Nhị Thần.”