Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 85: Nhét Người




Edited by Bà Còm in Wattpad



Trưởng công chúa Tuy Dương có chút khó xử nhìn Dư thị, cuối cùng vẫn quyết định lắc đầu từ chối: “Không được không được. Chuyện này sao làm vậy được? Thế tử sẽ không đáp ứng.”



Dư thị thấy Công chúa không đáp ứng liền có chút sốt ruột, lại không dám thật sự nói ra toàn bộ kế hoạch của mình cho Công chúa nghe, chỉ muốn dụ dỗ Công chúa đồng ý để hai người trộm làm thủ tục định hôn, trao đổi thiếp canh gì đó, nhưng Công chúa dù nói thế nào cũng không chịu. Dư thị nôn nóng bàn: “Công chúa à, ta đây cũng thấy vội giùm ngài. Ngài nhìn các công tử nhà khác bằng tuổi Thế tử mà coi, nhi tử cũng đã có vài đứa. Nhưng Thế tử thì cho đến bây giờ ngay cả định thân cũng chưa có, nếu cứ chờ đợi như vậy, chẳng lẽ ngài thật sự muốn để Thế tử tương lai làm hòa thượng hay sao?”



Trưởng công chúa Tuy Dương cho dù cũng thật lo lắng về hôn sự của nhi tử nhưng vẫn không dám làm theo lời Dư thị nói -- hai nhà lén đổi thiếp canh, không cho nhi tử biết. Loại sự tình này làm sao bà có thể đồng ý được?



Trưởng công chúa Tuy Dương vẫn lắc đầu từ chối: “Chuyện này không được. Người cũng chưa cho hắn xem qua, như thế nào có thể lén định thân được chứ? Tính tình của hắn đệ muội không phải không biết, đến lúc đó sẽ làm cho hai nhà đều khó xử, tội gì phải làm như vậy?”



Chủ ý của Dư thị là bằng mọi giá phải thuyết phục Công chúa, vì thế càng cố gắng dụ dỗ: “Chưa thấy qua thì thế nào? Thời đại này có bao nhiêu cặp phu thê đã gặp mặt trước khi thành hôn? Lúc trước khi ngài xuất giá có gặp mặt qua Quốc Công, nhưng đó cũng chỉ vì ngài là Công chúa. Gia đình bình thường thì đại đa số đều chưa thấy qua bộ dáng của đối phương liền thành thân. Cứ lấy ví dụ như ta, lúc trước ta cũng chưa thấy qua Tam gia, không phải cũng cùng nhau sống chung tốt đẹp ngần ấy năm sao? Thế tử chỉ là ở phương diện này chưa thông suốt, ta có biện pháp làm Thế tử thông suốt, ngài chỉ cần đáp ứng xem nàng kia có được hay không là đủ rồi.”



Công chúa có chút do dự, nghe Dư thị nói như vậy liền hỏi tới: “Đệ muội có biện pháp làm Thế tử thông suốt? Là biện pháp gì?”



Dư thị nào dám nói, chỉ ậm ừ ba phải: “Công chúa cứ yên tâm đi, nếu ta nói trước với ngài thì chuyện này tám phần sẽ không thành được. Thôi thì ngày mai ta dẫn cô nương kia lại đây cho ngài nhìn trước, là nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư Thịnh Minh. Tam tiểu thư Thịnh gia chính là gả cho đệ đệ của ta, nàng đã nói cho ta biết Đại chất nữ này nhân phẩm tướng mạo đều thực xuất chúng. Ngày mai ngài nhìn một cái liền biết.”



Trưởng công chúa Tuy Dương do dự một lát, nghĩ dù sao chỉ là gặp cô nương kia một lần thì cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng, vì thế liền gật đầu đồng ý. Nếu bà thật cảm thấy tốt thì sẽ bảo nhi tử trở về nhìn một cái, chuyện nhân duyên vốn dĩ rất kỳ diệu, nói không chừng nhi tử liền nhìn trúng người ta thì sao?



Dư thị thấy Công chúa gật đầu, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Nghĩ tới hôm nay là một cơ hội, thừa dịp tâm tình Công chúa đang tốt, Dư thị bèn quyết định lôi Tiết gia Đại tiểu thư kia ra cáo trạng: “Đúng rồi, Công chúa gần đây có nghe lời đồn đang nổi lên trong kinh không?”



Công chúa nhìn Dư thị một cái, thắc mắc: “Nghe đồn cái gì? Đệ muội không ra khỏi cửa, còn có thể nghe được tin đồn trong kinh sao?”



Công chúa cũng chỉ là nói thẳng nói thật, Dư thị đỏ mặt lên, căng da đầu giải thích: “Vâng, đúng vậy. Ta, ta có ma ma quản sự thường xuyên ra cửa, ma ma kể lại cho ta nghe.”



“À, vậy có chuyện gì thế? Đệ muội cũng nói cho ta nghe một chút.” Công chúa thích nhất nghe tin tức mới mẻ. Dư thị cũng biết nếu bà ta trực tiếp cáo trạng thì Công chúa rất có thể vì sợ phiền toái hoặc là cảm thấy không quan hệ đến mình mà bỏ mặc, nhưng nếu cáo trạng dưới hình thức tán gẫu thì nói không chừng Công chúa lại đặc biệt chú ý.



“Chính là tin đồn về Tiết gia Đại tiểu thư ức hiếp dân phụ đấy! Chuyện này mà tỳ nữ bên người Công chúa không kể cho ngài nghe sao?” Dư thị tiếp xúc với Công chúa rất nhiều năm, sớm đã sờ thấu tính tình của Công chúa, thật có thể nương theo ý nghĩ của Công chúa mà lèo lái câu chuyện.



Quả nhiên Công chúa tỏ vẻ hứng thú, Dư thị liền nắm lấy cơ hội bắt đầu thêm thắt: “... chuyện là thế đấy. Tiết tiểu thư kia sai người đả thương thân thích rồi vứt ra ngoài.”



Công chúa nghe chuyện líu lưỡi: “Thực sự có cô nương hung ác như vậy sao?”



Dư thị gật đầu, giọng điệu khoa trương nói năng hùng hồn: “Còn không phải sao? Đúng là "trong khu rừng lớn chim chóc loại gì đều có". Bất quá nữ tử hung hãn giống như Tiết gia cô nương thật đúng là chưa thấy qua cũng chưa từng nghe qua. nếu để ta gặp được, ta nhất định sẽ đứng ra ngăn cản cô nương kia rồi giáo huấn một phen.”



Công chúa đang chuẩn bị mở miệng thì nghe bên ngoài truyền lời vào: “Thế tử hồi phủ.”




Nghe bốn chữ chữ đó Công chúa liền giống như một tiểu nữ hài nhi, từ trên ghế đứng bật dậy, cũng không rảnh để ý Dư thị đang nói chuyện, tự mình đi vội ra cửa đón chào.



Lâu Khánh Vân mặc một thân quan bào Đại Lý Tự Thiếu Khanh màu đen bạc, phong trần mệt mỏi trở về. Công chúa nhìn thấy đau lòng cực kỳ, tiến lên ôm lấy cánh tay nhi tử, kêu hắn tiến vào ngồi nghỉ.



Lâu Khánh Vân vốn dĩ muốn về lấy chút đồ rồi đi ngay, nhưng thấy ánh mắt mong chờ của mẫu thân bèn quyết định ngồi bồi mẫu thân trong chốc lát, thấy trong phòng còn có Tam phu nhân. Tam phu nhân ngượng ngùng tiến lên chào hỏi: “Thế tử đã trở lại.”



Thật là không khéo, đang nói đến chỗ mấu chốt thì Diêm Vương đã trở lại. Dư thị thầm cảm thấy may mắn lúc nãy đề tài dụ dỗ Công chúa để tính kế hắn đã kết thúc; hiện tại nói vụ này thì cho dù hắn có biết cũng không sao. Lâu Khánh Vân ngồi xuống xong thì Công chúa đích thân rót cho hắn chén trà, chỉ thiếu đứng ở một bên hầu hạ hắn mà thôi. Lâu Khánh Vân uống một ngụm trà rồi hỏi: “Mẫu thân và Tam thẩm đang nói chuyện gì vậy?”



Công chúa là người thẳng tính, không bao giờ có điều gì giấu diếm nhi tử liền nói thẳng: “À, Tam thẩm của con đang kể về tin đồn thú vị ở trong kinh, nói chuyện Tiết gia Đại cô nương hung hãn như thế nào. Ta nghe được mà tim cũng thót lại, trên đời này thật là có cô nương hung hãn như vậy sao? Ngàn vạn lần đừng để ta chạm mặt, ta đấu không lại nàng đâu.”



"..."



Dư thị thật hết ý kiến với sự khiêm tốn của Công chúa. Công chúa này đúng là trưởng thành ở ngoài cung, bản thân không hề có chút oai phong của một Công chúa, thật là quá sức lãng phí thân phận này.



Lâu Khánh Vân đang uống trà, nghe được hai chữ Tiết gia liền ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn thoáng qua Dư thị, sau đó mặt vô biểu tình đặt chén trà xuống bàn hỏi: “Tiết gia? Là Tiết gia nào?”




Tiết gia Đại cô nương... Chẳng lẽ là bảo bối tâm can của hắn hay sao?



Dư thị không biết nguy hiểm đang cận kề, vội vàng ân cần giải đáp: “Chính là nhà Trung thư Thị lang Tiết đại nhân đấy! Cô nương nhà ông ta Thế tử không thể ngờ được đâu, quả thật là một nha đầu hung hãn, lôi thân thích tới thăm đánh đuổi ra khỏi cửa. Ai nha, thân thích đó lại còn là trưởng bối của nàng ta nữa chứ! Tiết gia bắt đầu từ Tiết lão đều là người ăn học, như thế nào lại sản sinh ra một nha đầu không hiểu lễ nghĩa như vậy, thật là kỳ quái!”



Tay của Lâu Khánh Vân đã hoàn toàn rời khỏi chén trà, chậm rãi đứng lên hỏi Dư thị: “Những lời này, Tam thẩm nghe được từ đâu vậy?”



Dư thị bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, Công chúa ngồi bên cạnh cũng đang "thiên chân vô tà" nhìn mình, đành phải nói tránh đi: “Là, là nhũ nương của ta nghe được từ bên ngoài.”



Lâu Khánh Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bước chân liền hướng ra ngoài. Công chúa kêu hắn lại: “Ai nha, Kí Minh à, sao vừa trở về lại muốn đi rồi?!”



Lâu Khánh Vân cũng không quay đầu lại đi về hướng sân viện của mình: “Con còn phải túc trực ở Tây Sơn, chỉ trở về lấy vài thứ. Hôm nay con vẫn phải đi, đêm mai con lại trở về ăn tối ở nhà, trụ lại một đêm.”



Nói xong những lời này thì thân người cũng đã không thấy tăm hơi. Tuy rằng Công chúa cảm thấy nhi tử trở về quá hấp tấp, nhưng cũng biết hắn ở Tây Sơn theo hầu Thánh giá nên không tiện ngăn trở, huống chi bà nghe nhi tử nói ngày mai trở về ăn cơm còn trụ lại một đêm, tâm tình dường như đang bay bổng, hận không thể hiện tại liền gọi đầu bếp đến đây để cùng bọn họ chuẩn bị món ăn cho tối mai.



Dư thị cũng nghe được những lời này, thầm nghĩ ông trời cũng giúp ta! Nếu tối mai Thế tử trở về ngủ lại...



Trong lòng có kế hoạch, hơn nữa chờ được cơ hội mà mình đang tha thiết mơ ước, Dư thị cũng không trì hoãn, nói thêm mấy câu qua loa với Công chúa rồi cáo từ trở về sân viện của mình. Công chúa vốn cũng có chút thất thần, nói chuyện cũng câu được câu mất, hiện tại tâm tư đầu óc của bà đều nghĩ đến chuyện ngày mai nhi tử trở về, thấy Dư thị muốn cáo từ thì dĩ nhiên sẽ không lưu lại.




Dư thị gấp khó dằn nổi về tới Tam phòng, muốn tìm nhũ nương tới trò chuyện, nhưng gọi một hồi cũng không thấy nhũ nương đâu. Sau đó một nha hoàn đến bẩm báo, nói lúc nãy ma ma quản sự đã được quản gia kêu đi, đến bây giờ còn chưa thấy về. Dư thị cũng không thắc mắc gì.



Buổi tối, quả thực Vương thị mang đến ngân phiếu hai ngàn lượng cho Dư thị. Dư thị không thẹn với lương tâm nhận lấy, hơn nữa còn nói với Vương thị, chuyện Tiết Thần bà ta đã nói cho Trưởng công chúa biết, Trưởng công chúa tỏ vẻ thật tức giận. Dư thị kêu Vương thị trở về chờ tin tức, nói qua vài ngày nữa Trưởng công chúa sẽ ra tay giáo huấn Tiết gia Đại tiểu thư.



Vương thị nghe xong vô cùng cao hứng, hí hửng tạ ơn Dư thị liên tục, sau đó liền trở về chờ tin tức tổt.



*Đăng tại Wattpad*



Lâu Khánh Vân quả thực giữ đúng lời, chạng vạng ngày hôm sau liền về tới Quốc Công phủ, về viện của mình rửa mặt xong liền đi đến chủ viện. Bữa tối hắn cùng Quốc Công uống vài chén, một nhà mấy miệng ăn ngồi cùng bàn ăn một bữa cơm đoàn viên. Công chúa đặc biệt cao hứng, bỏ mặc ba nữ nhi ngồi ở một bên, chỉ chăm chăm chiếu cố gắp đồ ăn cho nhi tử.



Cả buổi Lâu Khánh Vân tự tại nhàn rỗi rất nhiều, hỏi công khóa của các muội muội, ba cô nương lớn nhất mười bảy, nhỏ nhất mới mười một. Tuổi tác của Đại muội cách xa Nhị muội và Tam muội đến thế cũng bởi vì Quốc Công gia phải rời nhà đi chinh chiến...



Buổi tối uống hơi nhiều, Lâu Khánh Vân trở lại trong viện muốn lên giường đi ngủ. Nhưng hắn vừa đụng đến mép giường thì mắt liền trợn trừng lên, bất động thanh sắc rời khỏi giường, đi vòng vào tịnh phòng.



Thịnh tiểu thư núp ở trong chăn hơn nửa ngày cũng chưa đợi được người mà cô nãi nãi nhắc đến. Lúc nãy rõ ràng nghe được tiếng mở cửa, nhưng đã qua bao lâu rồi mà hắn cũng không lên giường. Nàng cởi y phục trốn ở trong chăn thật sự là ngộp thở đến mức hoảng, lúc này mới len lén thò đầu ra, mới vừa thấy điểm sáng đột nhiên liền cảm thấy trước mắt tối sầm, cứ như vậy mà ngất đi.



Trong lúc này, Dư thị đang ở Phật đường thành tâm lễ bái, thật sự hy vọng chuyện Thế tử và Thịnh gia cô nương có thể thành. Hôm nay Dư thị an bài một vở diễn, ban ngày đưa Thịnh gia cô nương đến gặp Công chúa -- Công chúa hồ đồ khen Thịnh cô nương không dứt miệng. Dư thị biết hôm nay Thế tử ngủ lại trong phủ, đây chính là cơ hội hiếm có nên kêu Thịnh cô nương làm theo kế hoạch đã sớm định ra, nghe theo Dư thị phân phó cởi hết trốn vào trong phòng Thế tử. Phần Dư thị thì sai người thả vào một ít mê hương vào phòng, đợi đến lúc "gạo nấu thành cơm" liền đến bắt gian trên giường thì cũng không sợ Thế tử không thừa nhận, đến khi đó cho dù là "không trâu bắt chó đi cày" thì Thịnh gia cũng sẽ không cam lòng bỏ qua. Đây là kế hoạch của Dư thị lập ra cho Thịnh gia, lợi dụng Thịnh gia có lòng tham muốn bám vào Vệ Quốc Công phủ nên thuyết phục bọn họ cho cô nương nhà mình chủ động hiến thân cho Thế tử, chờ đến khi chứng thực danh phận thì Thịnh cô nương sẽ là nữ nhân đầu tiên của Thế tử, với thân phận của Thịnh gia thì Thế tử không có khả năng không cho Thịnh tiểu thư làm chính thê. Thịnh gia cũng chính là bị câu nói này của Dư thị thuyết phục, mới quyết định bí quá hoá liều đưa một nữ nhi tới.



Dư thị bật cười với bóng mình trong gương, đã có thể tưởng tượng ngày mai nơi chủ viện náo nhiệt đến độ nào. Một trận này Dư thị nhất định phải đánh cho thật xinh đẹp, khiến Thế tử kia phải cắn răng nhận phần lỗ nặng này. Đến lúc đó, Thịnh gia sẽ để Dư thị sở dụng, Công chúa cũng sẽ vô cùng cảm kích, thật là một mưu kế tốt "Một viên đá hạ ba con chim". Dư thị không khỏi cảm thấy hãnh diện về trí tuệ của mình.



Từ trước bàn trang điểm đứng lên, Dư thị đi đến cạnh cửa, hỏi nha hoàn trực đêm có thấy ma ma quản sự cũng chính là nhũ nương đâu không? Nhũ nương đã mất tích cả một buổi chiều, đến bây giờ còn chưa trở về, Dư thị lại không tiện ra cửa tìm, cũng không biết nhũ nương đi nơi nào.



Bất quá, bởi vì tâm tình không tệ nên Dư thị mau chóng đi ngủ, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon để ngày hôm sau đi xem kịch vui.



Sáng sớm hôm sau Dư thị đã thức dậy, trang điểm xong xuôi chờ đợi bên chủ viện truyền đến động tĩnh. Nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không nghe thấy tin tức gì, trong lúc đang nghi hoặc có phải sự tình đã bị bại lộ hay không thì gã sai vặt A Phúc của Tam phòng chính viện tiến đến gọi Dư thị, thông truyền Tam lão gia thỉnh phu nhân qua đó một chuyến.



Tam phu nhân cảm thấy buồn bực, từ khi bị nhốt ở Phật đường thì Tam lão gia vẫn luôn không cùng phòng với mình, đêm nào cũng là Tam phu nhân mình đây bị bỏ rơi ở Phật đường còn lão gia thì ngủ ở chủ viện. Hôm nay sáng sớm kêu mình qua đó cũng không biết là vì cái gì. Bất quá Tam phu nhân vẫn đi qua.



Đi đến chính viện mới biết lão gia còn chưa rời giường, Dư thị liền tự đẩy cửa phòng ngủ đi vào, trải qua khung cửa vòm, xuyên qua bình phong đi vào nội thất. Chóp mũi Dư thị tựa hồ ngửi được chút mùi vị khác thường, loại mùi này người nào đã thành thân đều biết, sẽ không phân biệt sai. Dư thị nhíu mày, nghĩ thầm hôm qua Tam lão gia sủng hạnh di nương nào mà dám để nàng ta ở lại chủ viện qua đêm. Dư thị tức muốn hộc máu vọt vào, sau đó liền thấy một cảnh tượng suốt đời khó quên.



“A -- --”