Lén nhìn thấy hắn ta rón rén mở túi gấm ra mở to con ngươi mắt sáng chói, hắn ta sửng sốt bên trong là vàng thỏi nhét đầy, hắn còn nghĩ nếu đưa ngân phiếu cái túi nhỏ vậy được nhiêu đang tính làm kiêu mà không ngờ hốt được vốn hời lớn
Nhưng lại thấy có điều không đúng lắm sao một nô tỳ chốn nội cung lại có nhiều vàng như vậy chẳng lẽ lại lén ăn cắp muốn mượn hắn để phi tang
Tiểu Chước cũng đoán ra ngay tên kia đang nghĩ gì lại cất giọng vẫn nghẹn ngào
“Ta vào cung làm người hầu từ khi còn niên đến nay đã gần nửa bán nguyệt, được cái được chủ tử trọng dụng muốn về thăm nhà dè chừng lộ phí được thương nên người cho ta chút ít cộng thêm số ta trong cung kiếm được có nhiêu đây đưa hết cho đại nhân, mong ngài cho ta được qua ngoài thành”
Chưa quá lâu để đắn đo hắn ta nghĩ lời của nàng ta nói cũng hợp lý miếng ăn dâng đến miệng tội gì mà không ăn, số vàng này chia đôi cả hai cũng kha khá
Hắn ta ra hiệu cho tên lính canh đối diện, tên kia nhanh chóng cho mở cổng thành nói nhỏ
“Niệm tình, đi đi nhớ quay lại sớm không là khỏi vào đấy”
“Đa tạ ngài, đa tạ”
Tiểu Chước mừng thầm vì đã thành công ra được nhưng vẫn giả bộ khóc lóc cúi đầu cảm tạ tên đó xong liền nhanh bước đi về phía ngoài nét mặt quay đi đã nhanh chóng thay đổi tiếp theo thực hiện theo lời dặn của quý phi
(…) Ngày hôm sau
Nắng rạng tuyết cũng tan bớt sau đêm không đợi thêm chút đoàn hành đã xuất phát tiếp họ dự định lộ trong nay sẽ tới được An châu trong thời gian gấp rút không quản mệt nhọc hay dừng chân nghỉ ngơi
Để tránh khỏi bị gợp thở không nổi như hôm trước Yến Nguyệt nhất quyết tách hai người Chiêu Sở và Khương Thanh ra nàng nói rằng ngồi nhiều rất chật chội nàng không chịu được nên một người sẽ phải ngồi ngoài với Mục Tạ ngẫm rằng chắc chắn sẽ để Chiêu Sở ngồi ngoài nhưng thế nào mà hắn ta lại giả vờ ốm yếu nói bản thân hóng gió lâu dễ nhiễm phong hàn tên Mục Tạ cũng chẳng kém nói chủ tử dễ lạnh nhiễm phong hàn thì đừng trách hắn không khách sáo
Mặc Yến Nguyệt hiện rõ vẻ không tán thành Chiêu Sở vẫn nhất quyết muốn ngồi cùng nàng, Khương Thanh cũng chẳng hứng thú chấp nhặt đồng ý để hắn ta ngồi trong còn bản thân ngồi ngoài xe ngựa cùng Mục Tạ
Không cần nói cũng biết tiếp theo trên chặng đường chả ai nói rằng câu gì cả hai ngồi im lặng như tượng, nhắm mắt Yến Nguyệt ngồi tựa thành xe ngủ còn Chiêu Sở ngồi khoanh tròn như thiền tự tay đan vào nhau. Suốt dọc đường còn tưởng đang nổ ra chiến tranh lạnh
Chiêu Sở hé mắt khẽ nhìn Yến Nguyệt đang cố chìm vào giấc mà không được tại đường xốc quá thi thoảng lại đập đầu vào thành khi vấp đá Chiêu Sở vờ không quan tâm thẳng lưng đoan trang lại nhẹ giọng gọi tên nàng, đang nhiên bị gọi khiến nàng giật mình nghĩ rằng không biết đang yên gọi làm gì mặt nàng khó hiểu hiện rõ
Chiêu Sở vỗ nhẹ tay xuông chỗ cạnh hắn
“Qua đây”
Yên Nguyệt còn tưởng mình đang còn mơ ngủ hỏi lại
“Ngài bảo ta?”
Chiêu Sở hơi trau mày nhẹ nhìn nàng tỏ vẻ không muốn nhắc lại lần hai còn không làm theo sẽ khiến hắn cáu Yến Nguyệt ngầm hiểu, nhưng ngu gì mà nghe theo đang nhiên lại muốn nàng sang ngồi gần e là có ý đồ bất chính muốn lợi dụng nàng để làm bừa sao nàng vòng tay ôm lấy trước ngực nghiêng người lùi về sau khuôn mặt nghi ngờ nhân sinh, vốn biết nàng xinh đẹp mà không ngờ tên này lại liều lĩnh vậy đáng sợ quá
Chiêu Sở đọc được vị, nữ nhân này trí tưởng tượng phong phú thật hắn ho hặng cái ngại đỏ mặt lấy cớ ngụy biện để nàng bỏ cái suy nghĩ thiếu đứng đắn về hắn
“Cửa sổ”
“Hả???”
Yến Nguyệt nhìn cửa sổ mà mình đang tựa, rõ ràng bình thường mà có sao đâu nếu mà mở thì nói đóng còn nghe được nhưng có mở đâu
“Nàng che mất ánh sáng từ cửa sổ rồi, qua đây ngồi”
À nàng hiểu ra ý hắn rồi do nàng ngồi che mất ánh sáng của hắn nên mới gọi nàng qua đó ngồi, Yến Nguyệt nhận ra ngượng ngạo nhục muốn chui xuống đất quá đang nhiên lại tự ảo tưởng người khác muốn ý xấu với mình còn gì nhục bằng cơ chứ, nàng lẳng lặng sang kế Chiêu Sở, nàng thấy rõ ràng hắn ta đang có cười cười không biết có phải đang mỉa nàng không nhưng lại càng thêm ngại hơn
Yến Nguyệt dựa mình vào góc giữ khoảnh cách nhất định với Chiêu Sở như thường, hắn cũng chẳng bắt ép nàng phải ngồi gần hắn lắm vốn hắn sợ nàng ngủ gật gù vậy sẽ bị đổ người ra phía trước có gì tí nàng ngủ dựa vai hắn sẽ đỡ mỏi cổ hơn nhưng lại đâu thể nói thẳng ra được đành lấy đại một lí do nào đó thôi
“Một vài chuyện ta muốn hỏi nàng”
Từ sau lần ở Cốc chủ Các hành động của Yến Nguyệt hôm đó đã luôn khiến Chiêu Sở khó hiểu còn có chút sinh nghi hắn hạ giọng nói vừa đủ cả hai nghe tránh bên ngoài biết chuyện
Yến Nguyệt cũng cảm nhận được phần nào hắn đang tính hỏi nàng chuyện gì bởi từ hôm đó gặp lại hắn chưa có hỏi gì người hay đề phòng suy nghĩ thấu đoán như Chiêu Sở mà lại dễ dàng bỏ qua thì đã không phải hắn chỉ là nàng không ngờ thời gian gặp lại nhau lại sớm vậy
“Xin vương gia cứ hỏi, chuyện ta biết ta nhất định sẽ trả lời”
Hiếm thấy nàng dùng kính ngữ với hắn, tâm thế giữ lễ và nghiêm túc của nàng khiến Chiêu Sở cũng thấy khác lạ còn tưởng hắn đang bàn chính sự không bằng nhưng cũng không đến mức lạ lắm chắc chắn người thông minh như nàng cũng biết định nói gì rồi
“Lần trước cũng là tạ ơn nàng đã cứu ta nếu không có nàng chắc ta đã trúng độc mà chết rồi”
Yến Nguyệt chấp tay nhận lễ đáp lại lời mà Chiêu Sở nói
“Ân nhỏ bé này chẳng đáng bao ta chỉ là thấy nguy ra sức tương trợ, việc nên làm”
Nếu chỉ đơn giản là việc hắn muốn cảm ơn cứu mạng thì đơn điêu quá rồi Chiêu Sở gặng giọng nói thêm vào vấn đề chính
“Nhưng, ta lại chỉ hơi thắc mắc nàng làm nào lại biết việc Nhị hoàng tử sẽ hẹn gặp người Cao nguy ở đó?”
Không biết phải chột dạ hay không mà Yến Nguyệt biến sắc đã chuẩn bị tinh thần rồi sẵn rồi ấy mà vẫn hơi lo lắng sợ hãi như thể vừa gây ra lỗi vậy nàng cố giữ bình tĩnh mỉm cười giả bộ ngây thơ mình chưa hề biết gì hết để Chiêu Sở nghĩ do hắn quá đa nghi rồi
“Có chuyện đó luôn sao, vậy mà ta lại không thấy ngài ấy, mà sao lại hẹn gặp vậy vương gia biết không?”
Chiêu Sở nhìn khuôn mặt đang đầy sự tò mò gặng hỏi ngây thơ như chưa biết chuyện gì của nàng lại thêm nghi hoặc hơn Chiêu Sở ghét nhất bản thân bị coi là kẻ ngốc hắn lại thêm tức giận túm lấy cổ tay nàng kéo mạnh toả ra sự áp lực đáng sợ gân giọng
“Vậy phong thư nàng gửi ta từ đâu mà có dừng bảo với ta là nàng nhặt được đấy!”
Bị nắm cổ tay đột ngột lại lực mạnh khiến nàng đau đớn, Yến Nguyệt đã lường trước được một câu nói dối không thể lừa được hắn vừa hay hắn ta lại nghi vấn theo sự sắp xếp đã an bài nàng cố bình tĩnh ánh mắt không chút dao động ngừng trưng bộ mặt ngây thơ đó ra cười khẩy
“Ta không ngu ngốc mà lấy lý do bừa đâu, ta biết khá nhiều chuyện về ngài đấy, «Bát lượng bát cân»* không ai hơn ai”
Chiêu Sở bị câu nói của nàng làm cho kích thích quá rồi hắn ta cười nhẹ lại với nàng lần đầu có người dám muốn ngang hàng bằng mặt với hắn vậy, khi xưa sang Tây quốc làm tin bị coi thường nhưng khi về lại Tự kinh lại chẳng ai dám khinh thường hắn bởi hắn ta luôn biết cách nhường nhịn mưu mô xảo quyệt ai dám thái độ ắt gánh hậu quả nay gặp một nữ nhi nói vậy hắn thấy thật khác lạ
“Nguyệt Nguyệt, nàng đang vuốt đuôi hổ đấy”
Yến Nguyệt thật thì chắc không sợ chết nhưng nàng lại sợ lắm cố gắng chấn an bản thân hắn sẽ không thể giết nàng được nếu cảm thấy nàng sẽ có giá trị. Nàng tiến lại gần hơn vẻ mặt vẫn luôn như vậy lại cố tỏ ra hứng thú
“Vừa hay ta lại thích vuốt đuôi hổ, càng hung dữ ta lại càng thích, không chỉ là chuyện của nhị hoàng tử ta còn biết nhiều thứ thú vị hơn, nếu ngài tin tưởng ta có thể phò trợ giúp vương gia đạt được ước nguyện như ý muốn”
«bát lượng bát cân»*: kẻ tám lạng người nửa cân