Tiểu Đào cung kính nhận lấy bằng hai tay nhìn Yến Nguyệt cảm động tự nhủ đã biết lý do vì sao lại được những vị này để ý rồi, tuy tính tình hơi thất thường ương bướng nhưng lại rất biết quan tâm thương yêu người khác, hồi xưa cũng vậy tuy nhiên lại chẳng biết thể hiện ra ngoài nên bị hiểu nhầm, người tiếp xúc lâu với Yến Nguyệt như Tiểu Đào, mọi người trong Chu phủ đều rất quý mến nàng rõ vậy mà chả hiểu sao ai lại đồn đại Chu Yến Nguyệt là người ngang ngược độc ác, mĩ nữ dốt nát
…
Doanh phủ tất bật chuẩn bị, kẻ ăn người ở luôn chân luôn tay chuẩn bị kĩ lưỡng thân là hội lớn mời nhiều phủ khác tới tham dự mà lại không đàng hoàng thì chả khác nào bôi gio trát cháu vào mặt mũi
Doanh phủ có một đích nữ và hai thứ nữ, hai thứ nữ lần lượt là Nguyên Nhuyên, Lan Túc phẩm hạnh đoan trang hiền thục riêng chỉ có đích nữ Tô Linh tính khí kì quái ngổ ngáo từ nhỏ đã theo sư phụ học võ trên núi Trúc Sơn nên cũng tinh thông võ nghệ nếu lấy thế bảo vệ kẻ yếu thì không sao đằng này nàng ta sử dụng võ nghệ để đánh người mình không ưa động đâu đánh đó khiến Doanh gia cũng bị réo tên nhiều lần Doanh Trức lại chiều con gái để ngoài tai hết nào quan tâm kệ cho Tô Linh làm bừa cùng lắm đền bù chút là được. Lần tổ chức hội cũng do Tô Linh nghĩ ra dạo này lâu không hoạt động gân cốt muốn tìm người rèn luyện
“Tiểu thư không thể để ở đây được đâu ạ”
Mấy nha hoàn người níu tay người ôm chân ra sức kéo Tô Linh tay cầm lấy thanh đao, thanh kiếm nàng ta định dựng sẵn ở viện để mai cần với cái có ngay để bảo vệ thanh danh mặt mũi của phủ mà nha hoàn khuyên nhủ
Nàng cố ngoan cố để cho bằng được tức giận quát tháo mấy nha hoàn đang ngăn cản
“Mấy ngươi bỏ ra nếu không đừng trách ta vô tình”
Tô Linh chuẩn bị hất đám nha hoàn ra thì Doanh Trức chạy tới giơ tay đỡ lấy mấy thanh đao hoảng hốt
“Tiểu tổ tông ơi! con tính làm cái gì vậy hả”
Tô Linh tới phụ thân tới biểu cảm liền thay đổi từ hung dữ sang tủi hờn vứt toẹt mấy thanh đao xuống nhanh lại ôm lấy tay Doanh Trức nũng nịu
“Phụ thân nhìn đám người này cản không cho nữ nhi sắp xếp đồ”
Doanh Trức từ bên kia thư phòng đã thấy hết mọi việc búng trán Tô Linh
“Con nghĩ ta không biết chắc, đời thuở nhà ai mời khách lại dựng đao kiếm không, là muốn dọa chết người ta luôn rồi”
Nàng chỉ tay xung quanh mấy chậu hoa giọng ấm ức
“Phụ thân nhìn đi, mang danh phủ quan võ mà toàn hoa là hoa chả phải chê cười sao, ta đặt giá kiếm bên cạnh thể hiện điều gì phụ thân biết không?”
Doanh Trức ngơ ngác nhìn là không đoán ra được, lắc đầu
“Không, thể hiện điều gì chứ?”
Nàng ta vẻ mặt cao cao tại tại
“Bên cạnh hoa có đao thể hiện tuy yếu mà mạnh tuy mạnh lại yếu, phủ ta tuy luôn hiền lành nhưng lúc cần lại rất mạnh mẽ”
Ông sững sờ luôn, tài tưởng tượng của nàng càng ngày càng phong phú đến lạ khiến ông cũng bất lực
“Khó thế cũng nghĩ ra ta phục con rồi nhưng chỉ được để một món thôi đấy ta sợ treo cả giá lên người vừa tới phủ bị doạ chạy mất rồi”
Nàng đành «Cung kính bất như tòng mệnh»* Doanh Trức mà tức giận rất kinh khủng nàng cũng từng chọc giận phụ thân ai ngờ đáng sợ vô cùng. Chợt nhớ ra gì đó nàng bèn hỏi
“Vậy Chu gia có tới không? nhà họ làm tướng quân chắc giỏi võ lắm phải không phụ thân?”
Doanh Trức là bị doạ cho sợ rồi vội vàng ngăn cản ngay kẻo lại đắc tội thì chết
“Tuyệt đối đừng động đến Chu gia nghe chưa, nhỡ có mệnh hệ gì đầu phụ thân con cũng chả dám đắc tội nhà họ hễ mai lại còn là tiểu thư nhà họ đi dự nữa ”
Nghe nói vậy càng thôi thúc tính ngựa non háu đá trong người Tô Linh ai cấm được chứ nhất định ngày mai dù có thế nào cũng phải lấy Chu gia làm mục tiêu tấn công mặt nàng hiện rõ vẻ nguy hiểm
Doanh Trức cảm thấy không ổn lại nhắc lại lần nữa
“Lời ta dặn con phải nghe theo đấy đừng cố chấp xong lại ôm hoạ vào thân”
Nàng cố tỏ ra dịu dàng vâng lời đánh lạc hướng phụ thân trước mai sắp có màn so tài hấp dẫn rồi khiến nàng không khỏi mong chờ không biết vị tiểu thư nào của Chu gia tới nộp mạng đây
…
“Không…ta không đi em trả chăn cho ta”
Hôm nay là ngày tới Doanh phủ dự hội hoa đã định mới sáng sớm tinh mơ Tiểu Đào đã hối thúc gọi Yến Nguyệt dậy chuẩn bị để lên đường tại Doanh phủ khá xa phủ ta
Yến Nguyệt đang cuộn người trong chăn ấm áp ngủ ngon lành lại bị thúc dậy nào có chịu lăn qua lăn lại mấy vòng vẫn chưa ngó mặt ra khỏi, Tiểu Đào hơi mất kiên nhẫn kéo lấy chiếc chăn mà nàng đang đắp Yến Nguyệt vội dành lại, sức Tiểu Đào khỏe thật mình nàng quấn chặt kéo giằng vẫn không lại nàng gào thét níu kéo chiếc chăn, tuyệt vọng như bị cướp mất bảo bối
“Doanh gia đó bị điên hay gì trời lạnh này không thích ở im nghĩ ra dăm ba thứ vớ vẩn làm khổ người khác. Aaaa… không được…trả lại cho ta ai đi thì đi ta không đi”
Sau chục phút vật lộn trên giường cuối cùng nàng cũng không thể thắng được sức khỏe Tiểu Đào bị lôi đi trang điểm thay y phục, nàng khoác chiếc áo choàng lông cáo trắng muốt, sửa soạn rồi leo lên xe đi tới Doanh phủ lượn qua lượn lại tốn rất nhiều thời gian mới tới nơi. Yến Nguyệt vội lao xuống xe chạy đi tìm chỗ giải quyết buồn nôn oán trách sao không làm cái xe ngựa đi êm ái hơn chút ngồi rung lắc say xe muốn chết Tiểu Đào bên cạnh vỗ vỗ lưng cho chủ tử dễ nôn mặt khó coi thế này mất hết thanh danh muốn đào cái hố chui xuống quá
Lúc sau hồi lại sức nàng mới quay lại cửa Doanh phủ hít thở chỉnh đốn trang phục cố đi sao cho ra dáng khuê nữ hiền thục
“Vương gia chúng ta tới hình như có hơi sớm”
Từ sáng sớm Chiêu Sở đã tới Doanh phủ mọi người rất bất ngờ người như Thanh Vương tới đây ngắm hoa à khiến người ta khiếp sợ nổi da gà
Chiêu Sở cùng với Mục Tạ theo sau đứng bên góc phủ tránh ánh nhìn của mọi người mục đích đi sớm để canh chừng nào Chu gia tới mà giờ mọi phủ khác tới cũng đông rồi chưa thấy Chu gia đâu
“Hay hôm nay Chu gia không tới?”
Mục Tạ dần mất kiên nhẫn muốn làm gì đó chứ đứng im khó chịu, thi thoảng Doanh Trức tới bắt chuyện với Chiêu Sở nhưng mặt hắn vô cảm lạnh như tảng băng ánh mắt đáng sợ là doạ lão chạy không kịp chả ai dám tới gần nơi hắn đứng
“Đại tiểu thư Chu gia tới”
Một nha hoàn báo lại với nhị tiểu thư Lan Túc để ra ra nghênh đón với cương vị là nữ thất chủ phủ đáng lẽ để tôn trọng cần đích nữ nhưng chả biết Tô Linh trốn đi đâu sáng giờ mất tích không thấy mặt
Lan Tức nho nhã cung kính chào Yến Nguyệt đang đi vào
“Ta là nhị tiểu thư của Doanh phủ thay mặt phụ thân ra tiếp đón Chu tiểu thư”
Nàng ta thục nữ khiến Yến Nguyệt bên cạnh xua tay miệng nói đừng khách sáo cô cứ đi làm việc đi kệ ta vẻ mặt ngượng ngùng hiện rõ
“Vương gia Chu tiểu thư này nhìn hơi quen mắt ngài thấy vậy không”
Toàn bộ cảnh tượng đều được Chiêu Sở và Mục Tạ chú ý khi nhìn rõ dung mạo của Yến Nguyệt khiến Chiêu Sở không khỏi bất ngờ nhưng không biểu lộ ra ngoài hắn bất giác nở nụ cười cảm thấy thú vị rất đặc biệt
“Là Lâm Dật giả mạo”
Mục Tạ nghe xong mới nhớ ra hắn cũng rất bất ngờ không tin được
“Có duyên ghê không ngờ Chu Yến Nguyệt lại giả nam trang thành Lâm công tử”
Chiêu Sở đăm chiêu quan sát kĩ từng hành động của nàng nhìn vẻ mặt ngại ngùng khi nhiều cô nương khác tới chào hỏi hay sửng sốt trước vẻ đẹp của loài hoa phủ Doanh gia mang ra trưng bày hắn cảm thấy rất buồn cười
“Người có muốn gặp mặt nói chuyện không?”
Mục Tạ thấy hết biểu cảm của vương gia đoán ra ngay liền muốn ngài ấy tạo điểm cộng trong mắt Chu tiểu thư
“Chưa đến lúc”
Doanh phủ thắm sắc các loài hoa hương thơm thoang thoảng khắp nơi Yến Nguyệt vốn muốn tới để gặp Khương Thanh nhưng cũng bị những bông hoa này thu hút ngắm nhìn chút cũng chẳng sao nàng không quen biết ai nên cũng giữ kẽ với những vị cô nương khác chỉ lủi thủi một mình phía sau có Tiểu Đào đi theo thi thoảng hỏi han nói vài câu thích thú
Giữa những mùi hương hoa ngào ngạt đột nhiên lại có thoang thoảng mùi hương hoa hồng hương hoa nhài trắng thơm dịu nhẹ nhưng nãy giờ trong này làm gì có loài hoa đó mà mùa này sao trồng được nàng nhìn xung quanh đập vào mắt nàng là hình ảnh Chiêu Viễn dìu Nhược Uyên cùng bước qua cửa Doanh phủ mọi người đều trầm trồ khen trai tài gái sắc đẹp đôi. Yến Nguyệt như tỉnh cả người hào hứng
“Đến rồi, nhân vật chủ chốt đã tới”
Mọi người đều vui vẻ khi thấy hai người họ đến tham dự riêng chỉ có ở một góc nào đó Chiêu Sở lặng lẽ nhìn từ xa gương mặt trầm ngâm Mục Tạ thấy vậy cũng chả giúp được gì chỉ đành im lặng lo lắng tự hiểu được chắc giờ lòng ngài ấy đang rối lắm
Yến Nguyệt nhìn thấy nam nữ chính thẹn thùng bên nhau cảm thấy quắn quéo hết cả trong lòng hạnh phúc vì couple mình chèo thuyền sắp đến với nhau rồi đường về nhà đã vượt qua được một nửa nàng muốn sang làm thân với Nhược Uyên lắm mà gặp lại chẳng biết nói chuyện gì nên thôi nhìn từ xa được rồi
“Thuyền sắp cập bến rồi bà con ơi đám fan đu couple mà thấy cảnh này chắc phát cuồng mất”
Tiểu Đào ở sau lưng mà nghe chả hiểu gì cả, cái gì mà nhân vật chủ chốt? Gì mà chèo thuyền? Fan, couple? Nghĩ tiểu thư bị sốt nên nói mớ rồi vội đặt tay nên trán Yến Nguyệt đo nhiệt độ
“Không có sốt mà”
Tối nay về nàng có thể ngủ ngon rồi vốn còn sợ Chiêu Viễn với Nhược Uyên sẽ gặp nhiều trắc trở sự phá đám của Chiêu Sở nhưng có vẻ đến bây giờ chưa cần lo rồi
“Chưa bao giờ ăn cẩu lương lại hạnh phúc lây như này người ế như mình tu mấy kiếp cũng chẳng được vậy quá hơi tủi thân nhưng không sao thành công sớm về nhà sớm sau đó kiếm người yêu chưa muộn”
(*) «Cung kính bất như tòng mệnh»*: cung kính không bằng tuân lệnh *