Nàng là không ngờ lại có cái kiểu người điên rồ như thế đấy cái gì mà phải cùng có sẹo lấy thuỷ tinh rạch tay người khác, con nít mà đã độc ác vậy rồi sau này sẽ còn như nào nữa, ta mà là tiểu muội kia chắc chắn không bao giờ bỏ qua đâu là tỷ muội ruột thịt mà lại ganh ghét hơn thiệt
“Không phải như vậy thì muội ấy phải là người ghét ta sao lại nói ta ghét muội ấy được”
Tiểu Đào nhìn đại tiểu thư nghĩ cũng có lý người là nạn nhân người là hung thủ đâu thể kết tội nạn nhân được nhưng mà nói vậy cũng không đúng
“Không đâu ạ! Nhị tiểu thư không có ghét người đâu, em còn nhớ từ sau hôm đó nhị tiểu thư có tới thăm người mấy lần nhưng người toàn đuổi đi thôi chắc nhị tiểu thư buồn lắm nên mới vào cung”
Buồn? Là uất ức mà chết luôn chứ buồn cái gì Yến Nguyệt này chẳng khác nào vừa ăn cắp vừa la làng không khéo lúc trước còn đắc tội tá người
“Thế thì càng phải đi xin lỗi muội ấy làm sai mà không nhận lỗi thì còn ra gì hôm nay ta cũng đang rảnh ta muốn vào cung luôn”
“Vậy để em đi chuẩn bị xe ngựa, thay y phục với trang điểm cho người”
Yến Nguyệt chợt nhớ ra một việc do mải nghĩ việc khác nên quên mất nàng lấy từ trong áo ra một gói giấy đưa cho Tiểu Đào
“Nè cho em”
Tiểu Đào nhận lấy không khỏi ngạc nhiên vội mở hói ra bất ngờ bên trong là những miếng bánh quế hoa hơi bị vỡ
“Ta mua cho em nhưng mà do va đập nhiều nên bị vỡ vụn chắc không ăn được nữa ha!”
Tiểu đào vui vẻ cảm thấy rất hạnh phúc không ngờ tiểu thư vẫn còn nhớ lời nói đùa của mình trả lời ngay
“Không đâu ạ em sẽ ăn dần cảm ơn tiểu thư nhiều lắm”
Yến Nguyệt cũng không nói gì nhiều chỉ nhìn Tiểu Đào vui cũng cảm thấy vui theo vội đi chuẩn bị rồi còn tranh thủ vào cung sớm
Thái hậu là di mẫu của Yến Nguyệt hồi bé nàng hay vào cung chơi với di mẫu nhưng do mỗi lần vào cung lại phải được thái hậu sai người tới truyền dụng rất là phúc tạp nên thái hậu đặc ân cho nàng tự do ra vào cung tuỳ ý Yến Nguyệt tuy độc ác mưu mô nhưng được cái khi cần thiết lại rất biết cách lấy long người khác
…
Chiêu Sở từ từ lấy lại ý thức, hắn là còn rất đau, thân thể không còn sức, ánh dương quang vài tia sáng chiếu qua diện mạo sắc xảo ôn nhu khẽ rung hàng mi dài chậm mở mắt bất giác nhìn lên nơi ánh sáng chiếu vào ở khe của sổ, quan sát xung quanh vẫn là căn phòng cũ
Hắn chống tay ngồi dậy đau nhói ở vết thương khiến hắn không khỏi nhăn mày nhẹ nhàng chạm vào chỗ thương đã băng bó cẩn thận, chỉnh lại xiêm y đàng hoàng gọi người
“Mục Tạ ngươi ngoài đó à?”
Tên Mục Tạ chưa đến phút sau liền có mặt tay còn bưng bát thuốc hớt hải chạy vào với sự lo lắng giọng điệu mừng rỡ
“Người tỉnh rồi à, vừa hay thuốc vừa sắc xong còn nóng hổi”
Hắn đặt bát thuốc xuống vội lại đỡ vương gia dậy cầm bát thuốc đưa cho vương gia uống
Chiêu Sở cầm lấy thổi phù một hơi uống được nửa vơi liền không uống nữa đưa bát cho Mục Tạ, thuốc đắng làm hắn cau mày mồm nhấm nhấm chỉ toàn hậu vị đắng ngòm
Mục Tạ nhìn vương gia nhận ra bèn móc trong tay áo viên kẹo mạch nha đưa ra
“Ngài ăn kẹo cho bớt đắng”
Chiêu Sở hắn nhìn viên kẹo trong tay thuộc hạ rồi liếc lên khuôn mặt mỉm cười thân thiện của Mục Tạ như thể đang thấy hắn yếu đuối như nữ nhân cáu gắt đá cẳng chân Mục Tạ đau kêu rên ôm chân nhảy cẫng
“Đau đau…”
“Ngươi nghĩ ta là kẻ mong manh yếu đuối sao, giữ lấy mà ăn đi”
Mục Tạ lại thấy vui vì chí ít chủ tử còn sức đánh hắn, lúc người hôn mê mãi không tỉnh hắn rất lo lắng đứng canh ngoài mà lòng bất an tuy đã bài trừ được độc tố mà người vẫn chưa tỉnh
Chiêu Sở thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mình không khỏi sởn gai ốc đứng dậy từng bước chậm rãi đi đến bàn trà ngồi xuống định uống tách trà nhưng nghĩ lại thôi nghĩ ra gì đó nhìn Mục Tạ mệt mỏi
“Lâm Dật đâu?”
Mục Tạ nhớ ra là quên mất một việc quan trọng câu hỏi của Chiêu Sở đã làm hắn sực tỉnh
“A! Lâm công tử có việc đã rời đi từ sáng sớm rồi nhưng ngài ấy có thứ muốn thần đưa lại cho người”
Nói xong hắn liền đặt bát thuốc xuống lấy từ bên trong áo một phong thư cung kính đưa cho vương gia nhìn phong thư tò không biết bên trong viết gì
Chiêu Sở nhận lấy nhẹ nhàng mở ra bên trong có một lá thư được gấp lại, hắn giở ra đọc, ánh sáng mặt trời chiếu sáng vào tờ thư
Mục Tạ nhòm nhòm cố nhìn xem trong là viết cái gì
Chiêu Sở đọc nội dung bên trong bị làm cho bất ngờ mà mở to con mắt đôi mày giật nhẹ vài cái vội gấp vội lá thư lại làm Mục Tạ bên cạnh chưa kịp nhìn giật cả hồn đứng thẳng người hơi sợ Chiêu Sở lập tức hỏi hắn
“Đây là Lâm Dật đưa ngươi thật sao?”
“Vâng”
Hắn nghiêm nghị không còn bộ dạng cợt nhả như hồi nãy vì thấy thái độ của vương gia thì đây không phải thứ linh tinh mà công tử kia định dùng để trêu mà nó là một mật thư rất quan trọng
Chiêu cất lại lá thư vào phong vẻ mặt bị làm cho ngạc nhiên nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt hài lòng khoé miệng hơi cong nhẹ
“Không ngờ Lâm công tử lại có thứ đồ thú vị như vậy thật không ngờ hắn lại còn có năng lực này”
Mục Tạ là không biết đang nói gì nhưng có vẻ như đang khen ngợi vị công tử kia còn rất thích thú hắn lại nhớ ra còn việc nữa chưa nói suýt quên mất
“A! Còn nữa”
Lại nhanh tay móc trong áo ra mảnh giấy bên trên nét mực nhoè nét chữ nguệch ngoạc
“Ngài ấy đọc cái thơ gì ấy mà thần không thuộc nổi nên đã viết ra để thần đọc cho người nghe”
Hắn đọc mãi mà chẳng thuộc nên quyét định viết ra không lại quên
Chiêu Sở nhìn Mục Tạ ngán ngẩm lắc đầu xoa xoa thái dương, nghĩ hắn là thị vệ không cần viết văn chương chữ nghĩa nhưng chắc phải xem xét lại về vấn đề này mới được tên này được việc thật nhưng mấy cái khác lại chậm hiểu
Mục Tạ lấy giọng diễn lại nét đọc thơ của Yến Nguyệt diễn giọng cố gắng cho giống y đúc
“Huyết đổ lệ thành xuyên
Di hận tưởng cố hương
Ân oán cẩn phân minh
Phi nhân quy độ hoảng
Hạ mỗ nay tiền kính
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ ”
“Ngài ấy nói thần đọc mấy câu thơ mà ngài ấy muốn truyền đạt ý tới người còn dặn là nhớ kĩ đừng quên, nhưng thần đọc nguyên buổi chả hiểu gì cả”
Chiêu Sở đang xoa xoa thái dương nghe xong như người có chút bất thần ngẫm ngầm hiểu ra ý mà Yến Nguyệt muốn nói
Nàng biết mối thù luôn nung nấu trong con người Chiêu Sở hắn luôn lên kế hoạch để trả thù nhưng đừng quá vội vàng phải tính toán kĩ càng, câu “Ân oán cẩn phân minh” ý nói hắn phải biết phân biệt người nên oán người nên mang ân tình, chuyện hôm trước nàng cứu hắn nhắc hắn nợ nàng ơn cứu mạng
“Hạ mỗ nay tiền kính” nàng đang biết thể hiện thành kính muốn được hợp tác nhưng “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ” còn có duyên gặp lại hay không thì chưa rõ có phần mong đừng gặp lại
Chiêu Sở cầm ấm trà rót ra tách nhấp nhẹ môi vẻ mặt trầm tư tên công tử này vừa mới gặp mặt mà lại biết hết nội tâm ta nghĩ gì nhìn có vẻ là tên thiếu hiểu biết nhưng thực chất lại khá lưu manh không biết kết giao với người như vậy là tốt hay xấu nữa
Vừa nhấp được ngụm trà Chiêu Sở nhẩm lại tất lại các câu thơ nhận ra gì đó
“Phi nhân quy độ hoảng? Phi nhân quy…Quy nhân*!”
Hắn sặc nước trà ho khan, định lấy khăn tay trong vạt áo mà chả thấy đâu đúng rồi hôm qua đưa cho tên công tử kia dùng rồi
Mục Tạ vội đưa khăn tay của mình cho chủ tử Chiêu sở cầm lấy nhấm nhẹ vào miệng đột nhiên cười thành tiếng vẻ mặt hứng thú Mục Tạ bên cạnh là bị doạ cho sợ lần đầu tiên còn thấy mặt này của vương gia nhưng cũng không dám hỏi
Chiêu Sở nói cao giọng còn cười rất vui
“Đúng là những vần thơ ngụ ý thâm viễn* còn có cả chửi bổn vương trong đó nữa,vị cô nương này không hề tầm thường”
Mục Tạ không hiểu gì sất hắn nhẩm đi nhẩm lại nhưng có thấy khúc nào mang hàm ý chửi đâu với cả hình như không đúng hốt hoảng hỏi
“Cô nương?? Không phải Lâm công tử là nam nhân sao?”
Chiêu Sở đặt tách trà xuống nhẹ giọng vấn đáp
“Là nữ nhân, trên cánh tay có thủ cung sa ta vô tình thấy”
Mục Tạ là trong phút chốc tiếp nhận nhiều điều khiến hắn từ bất ngờ đến bất ngờ khác sắp thành ngu luôn rồi
“Vậy…vậy hôm qua ngài ấy còn cởi y phục của nam nhân trực tiếp hút độc…sờ mó…trời ơi làm mất hết thanh danh của vương gia”
“Nữ nhi người ta không lo mất thanh danh ngươi lại lo cho ta, ngươi…”
Chiêu Sở sợ chưa bệnh chết mà là bị Mục Tạ khiến cho tức mà chết luôn rồi nói hắn bất tài cũng không phải hắn chỉ là chậm hiểu đến mức ngu ngơ
…
[ Ninh thọ cung ]*
Tẩm điện của hoàng thái hậu mọi thứ đều tráng lệ nhưng lại không phô diễn nhìn giản đơn nhưng lại thể hiện được uy quyền của người
Mấy nay trời trở rét, thái hậu chẳng thiết ra ngoài chỉ ở im trong tẩm điện cũng chả muốn gặp ai, mọi sinh hoạt đều hạn chế nếu thấy buồn chán thì cũng kêu người mời đại công chúa đến hàng huyên hoặc gọi Yến Tinh hoạ đàn
Hôm nay cũng vậy Thái hậu đang an tịnh nghỉ ngơi bên cạnh cung nữ bóp vai xoa huyệt giúp người thư giãn tuy là Ninh thọ cung nhưng lại không nhiều cung nữ lắm tại thái hậu cắt bớt nhân sự không thích ồn ào nên chỉ giữ lại vài cung nữ và tổng quản
Một cung nữ cung kính bước từ ngoài vào hành lễ hồi bẩm
“Thái hậu, bên ngoài có đại tiểu thư Chu gia xin được cầu kiến ạ”
Hoàng thái hậu đang yên tĩnh nghỉ ngơi nghe thấy vậy liền ra hiệu cho cung nữ đang hầu hạ lui xuống khuôn mặt mong ngóng
“Mau cho nó vào”
Cung nữ kia hành lễ lui ra ngoài nhìn thấy Yến Nguyệt hành lễ truyền dụ ý cho Yến Nguyệt vào trong, nàng có dẫn theo Tiểu Đào nhưng đến cửa cấm cung những người không có quan quyền hay yêu cầu diện không được phép vào nên đành ở chỗ xe ngựa đợi
Nàng bước từng bước vào trong đi đứng chú ý giữ nét khuê các nữ tú cho ra dáng, nàng hành lễ cung kính với thái hậu
“Tham kiến hoàng thái hậu nương nương vạn phúc kim an”
Thấy Yến Nguyệt thái hậu vui lắm ngồi sích lại bên vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh giọng dịu dàng
“Đứng lên đi. Nào! Lên đây ngồi với ta”
Yến Nguyệt đứng lên từ từ đi lên thái hậu nắm lấy tay nàng đưa nàng ngồi bên cạnh mình ánh mắt trìu mến thương yêu hỏi han
“Hôm trước nghe nói con bị phong hàn đã khoẻ hẳn chưa?”
Yến Nguyệt khẽ cười e thẹn nói nhỏ nhẹ
“Phiền di mẫu phải nhọc lòng rồi, nữ nhi chỉ là bị cảm mạo thông thường thôi không đáng quan ngại”
Thái hậu vỗ vỗ vào tay nàng trách móc
“Con đó! Lúc nào cũng chủ quan sức khỏe của mình trời lạnh hạn chế đi ra ngoài thôi”
Nàng nũng nịu chui đầu vào người thái hậu
“Tại con nhớ người quá nên tới thăm người nè dạo này bệnh đau đầu của người đỡ hơn chưa?”
“Haizz… mấy bữa nay rét đậm khiến bệnh cũ của ta tái phát lần này còn nặng hơn”
Yến Nguyệt từ từ ngẩng đầu lên nhìn thái hậu đang thở dài mệt mỏi nàng nhớ lại hoàng thái hậu không lâu nữa bị bệnh nặng mà qua đời tuy nói bệnh nặng qua đời nhưng trước đó bệnh đau đầu cũng vẫn âm ỉ như thường không có gì khác lạ đột nhiên lại qua đời đến mãi sau này lúc Chiêu Viễn lên ngôi mới tra ra được là do dùng độc dược trong khoảng thời gian dài dẫn đến chết chứ không phải do lâm bệnh
Nay nàng đến Ninh thọ cung cũng một phần là muốn cứu Thái hậu khỏi cái chết tại vì bà ấy rất lương thiện một lòng hướng về lẽ phải, quan trọng là bà ấy rất cưng chiều Yến Nguyệt nếu có thái hậu âm thầm che chở cũng an tâm phần nào
(*):Quy nhân: người rùa: ý mỉa mai Chiêu Sở giống con rùa
(*)thâm viễn: sâu xa
(*) Ninh thọ cung: không dựa trên bất kỳ thời đại nào một số thông tin có thể sai sót mong các vị hoan hỉ