Editor: CO6TINY
Lúc Hứa Phúc mang giỏ đến, nhà Trần Triệt đang đóng cửa chuẩn bị đi ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn thấy người tới là Hứa Phúc, hắn sững sờ một lúc mới hồi thần.
Trần Triệt không biết nam nhân mình gặp trước đó là ai, đến đây làm gì.
"Trần tiên sinh." Hứa Phúc gọi, "Ngủ sớm thế ạ?"
Trần Triệt nghe vậy gật đầu, "Ừ."
Người trong thôn luôn ngủ vào giờ này, một là do trời đã sẩm tối, hai là nến trong nhà không đủ thắp suốt đêm được.
"Thiếu gia nhà tôi bảo mang giỏ sang trả lại, nhân tiện trong nhà mới làm một ít bánh đậu xanh, gửi sang cho mọi người cùng nếm thử." Hứa Phúc không đi vào chi tiết, trực tiếp nói rõ.
Thiếu gia.
Trần Triệt bắt được xưng hô này, xem phản ứng của người thanh niên trước mặt, hóa ra là người hầu chăm sóc bên người Hứa thiếu gia, hắn còn tưởng đâu...
Nhớ lại phỏng đoán của mình, Trần Triệt nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng không còn mặt mũi nào nhìn người nữa, bản thân mình trong lúc vô ý đã không tôn trọng Hứa Đường Sinh rồi, đáng đánh.
"Anh gửi lời cảm ơn Hứa thiếu gia giúp tôi." Trần Triệt học theo cách nói chuyện nho nhã của đối phương, cầm lấy đồ trong tay Hứa Phúc, cúi đầu nhìn qua, thầm lo sợ bất an trong lòng.
Chỉ nghe Hứa Phúc cười nói: "Hà cớ phải nhờ tôi chuyển lời thay? Không bằng mai Trần tiên sinh tự mình đến nói một tiếng."
Dứt lời, không đợi Trần Triệt phản ứng lại, Hứa Phúc đã nói lời từ biệt, xoay người rời đi.
"Trời cũng khuya rồi, không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa, tôi xin phép đi trước."
Cứ thế, Trần Triệt nhìn bóng lưng Hứa Phúc rời đi, nói gì cũng không nên, không nói lại càng không được, cầm cái giỏ nặng trĩu trên tay, bất đắc dĩ thở dài nặng nề.
"Đại Triệt." Giọng mẹ từ phía sau truyền đến, bà hỏi: "Ai đến thế con?"
"Ah, là người hầu nhà Hứa thiếu gia, người ta mang giỏ sang cho nhà mình, còn biếu một ít bánh đậu xanh, mẹ muốn nếm thử không?"
Có khúc đệm này, hai mẹ con vốn dĩ muốn đi ngủ lại kéo ghế ra sân ngồi.
Bánh đậu xanh vuông vức đặt ngay trên bàn, chỉ có thể thấy mượn ánh trăng lờ mờ thấy được tay nghề khéo léo của người làm bánh.
Nhưng so với tay nghề của người làm bánh, đĩa đặt điểm tâm lại đối lập hoàn toàn.
Trông cũ kỹ, nhưng cũng tinh xảo, so ra còn tốt hơn cái bát được nhất trong nhà Trần Triệt.
Dù cho là vậy, Trần Triệt vẫn hay, đĩa đựng bánh đã được người kia lựa chọn vô cùng cẩn thận.
Hứa Đường Sinh suy xét đến tâm tư của hắn.
Bánh tan ra trong miệng, ngọt nhưng không ngấy, có mùi thơm nhẹ của đậu xanh, quyện thành cát mịn trên đầu lưỡi, ăn ngon đáo để.
Mẹ ăn hai miếng xong cũng nói rất ngon, nhắc nhở Trần Triệt mai sang cảm ơn người ta một tiếng, đến đây mắt cũng ríu hết cả bèn xoay người vào phòng nghỉ ngơi.
Nháy mắt trong sân chỉ còn lại một mình Trần Triệt, hắn nhìn cái bát trên bàn, lại ngắm ánh trăng trên cao kia, không hiểu sao, ánh sáng kia như chiếu vào lòng hắn, len lỏi tận sâu bên trong.
Những lời mẹ nói lúc trưa hiện lên trong đầu, "Đại Triệt, e là con thích Hứa thiếu gia người ta rồi."
Khi đó Trần Triệt nghe xong chỉ muốn trốn tránh, nhưng màn đêm tĩnh mịch này phảnh phất như nhìn thấu lòng người, mọi bí mật đều không có chỗ che dấu.
Trần Triệt cũng không rõ chính mình làm sao, nhưng các học giả thời xưa đã nói, kia chính là nhất kiến chung tình.
Hắn có lẽ phải lòng người ta rồi.
Nhân vật như Hứa Đường Sinh, câu đi lòng hắn cũng chẳng lạ gì, ngược lại càng giống như vốn nên như thế.
Trần Triệt nghĩ thầm trong lòng, lấy khăn tay trong túi ra, ngây ngốc nhìn hồi lâu, tựa hồ đang đưa ra quyết định to lớn gì đấy.
Đêm đó, Trần Triệt có một giấc mơ.
Trong mơ, hắn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách nhỏ giọt, thân thể nặng nề như rơi xuống nước, nhưng cơn khô nóng vẫn cứ quanh quẩn bên người, trong lòng như có đốm lửa đang rực cháy.
Hắn nghe thấy có ai đó gọi mình, "Trần Triệt."
Từng đợt lại từng đợt, từng tiếng một khiến cơ thể hắn càng nóng như lửa.
Sau đó, hắn nhìn thấy một mảnh trắng xóa, là bóng lưng, hắn đưa tay chạm vào, mềm mại nhẵn nhụi tinh xảo tựa lụa thượng đẳng.
Hắn ưỡn thắt lưng, từng chút từng chút một, người phía trước bỗng quay đầu lại, một gương mặt tuấn tú ửng hồng hiện ra trước mặt hắn.
Là Hứa Đường Sinh.
Mắt hắn tối sầm, lại sáng tỏ, thình lình tỉnh lại.
Trời đã hửng sáng, Trần Triệt ngồi bật dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cảnh tượng trong mơ không cách nào xua đi được.
Trên giường một đống hỗn độn, mà thứ hắn đang cầm trong tay, là chiếc khăn của người kia.
Bẩn rồi, lộn xộn, gì cũng không đúng hết.
"Khốn nạn." Trần Triệt nghiến răng rủa thầm, không biết đang mắng mình hay mắng người khác.
Nhưng khăn tay này, dù thế nào cũng không trả lại cho y được.
Dính thứ kia, nếu trả lại cho Hứa Đường Sinh, sao có thể.
Hắn không được để Hứa Đường Sinh cầm lấy cái khăn này nữa.
Cũng giống như Phật tổ trong điện kia, không thể bị vấy bẩn bởi tro bụi, những thứ phàm phu tục tử trong nhân gian.
Trở mình xuống giường thay bộ khác, giặt sạch khăn tay treo lên phơi khô, Trần Triệt nhìn trong sân, chui đầu mò vào chuồng gà.
Một trận gà bay chó sủa vang lên, lúc bước ra, trên tay hắn có thêm một con gà mái già béo ục ịch.
Mẹ tình cờ nhìn thấy một màn này bèn hỏi: "Con bắt gà làm gì?"
Trần Triệt nói, "Biếu sang cho Hứa thiếu gia ạ, bánh đậu xanh của nhà họ trông rất đắt."
Mẹ nghe thế gật đầu, sau đó nói: "Vậy tốt xấu gì cũng thịt rồi mang sang, Hứa thiếu gia nhà người ta, làm sao tay không giết gà được."
Trần Triệt nghe vậy liếc nhìn con gà trong tay, nhận ra mình sơ sót quá, bèn quay lại đun một nồi nước, dùng dao cắt tiết gà.
Chỉ một lúc sau lông gà được nhổ trụi sạch, nhưng nhìn con gà trong tay mình Trần Triệt vẫn thấy không ổn lắm, dứt khoát chặt ra thành từng miếng nhỏ.
Chặt xong đâu vào đấy, lại nhìn ngắm một hồi, lại thấy phân thây gà thế này trông đẫm máu quá, không nên biếu sang thế này được, bèn nhốm lửa lên, hầm canh gà luôn.
Đến lúc này, một buổi sáng liền cứ thế trôi qua, khăn tay giặt ban nãy đã khô ráo.
Trần Triệt đem khăn tay vào, mang canh theo người ra ngoài.
Lần này sang đây, vừa vẹn cửa đang mở, như thể cố ý để cửa đấy đợi hắn đến.
Trần Triệt do dự một lúc, gõ nhẹ cửa, bên trong truyền đến giọng nói của Hứa Phúc.
"Là Trần tiên sinh đấy à? Vào đây đi."
Lần nữa vào đây cứ có cảm giác kì diệu, Trần Triệt hoảng loạn bước đi, đáy lòng khó mà bình tĩnh lại được, vốn nghĩ trạng thái này vẫn sẽ kéo dài, ai hay lúc Hứa Đường Sinh xuất hiện đã thay đổi.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Hứa Đường Sinh, mọi cảm xúc trong lòng hết thảy tĩnh lặng, trong phút chốc, trong mắt Trần Triệt chỉ còn lại bóng dáng người trước mặt.
"Trần Triệt à." Hứa Đường Sinh gọi.
Yết hầu của Trần Triệt khẽ nhúc nhích, đáp: "Uhm."
"Anh cầm gì trên tay thế?" Hứa Đường Sinh cười hỏi.
Trần Triệt thành thật trả lời: "Tôi hầm chút canh gà, tạ lễ bánh đậu xanh tối qua."
"Tạ lễ bánh đậu xanh? Không cần đâu, chút quà ít ỏi thôi mà." Hứa Đường Sinh nói.
Nghe vậy, Trần Triệt phút chốc bối rối, tay cầm canh gà run nhẹ lên, ngây ngốc nhìn Hứa Đường Sinh, câm như hến.
"Nhưng Trần Triệt này." Hứa Đường Sinh nói, "Thấy anh sang đây, tôi vui lắm."
Lời này rót vào tai Trần Triệt, khiến hắn cuồn cuộn sục sôi không yên, không khỏi cười lên, bất kể là thực hư hay khách sáo, hắn đều sẵn lòng tin tưởng.
"Mau ngồi đi, vừa lúc trưa nay thiếu canh, canh gà anh mang tới vừa hay tăng thêm chút sắc." Hứa Đường Sinh vẫy tay với Trần Triệt, nói.
Trần Triệt ngồi xuống, do đó, hắn không nhìn thấy Hứa Phúc vừa khéo bưng canh vào phòng lại lặng lẽ lui ra ngoài.
"Nghe A Phúc nói, hôm qua anh tới trước cửa rồi lại rời đi à?"
Vừa mới ngồi xuống, Trần Triệt nghe thấy Hứa Đường Sinh hỏi mình như vậy, nụ cười trên mặt đông cứng lại, nhìn Hứa Đường Sinh, môi mấp máy khẽ mở ra, không biết giải thích làm sao.
Thực ra hắn có hàng nghìn lý do, nhưng hắn không muốn nói dối lừa gạt Hứa Đường Sinh.
"Nếu anh không muốn nói thì bỏ đi." Hứa Đường Sinh thấy vậy cũng không ép tới, nhưng vẻ cô đơn thóang hiện lên mặt y.
Cảnh tượng này lọt vào mắt Trần Triệt, hắn nhìn mà xót, nhận ra nếu mình không nói lời nào hay lừa dối y vẫn khiến Hứa Đường Sinh buồn bực.
Bèn mở miệng nói, "Tôi nhìn thấy A Phúc, cho là..."
Nói tới đây, Trần Triệt không nói nữa, nhưng Hứa Đường Sinh bắt đầu không buông tha truy hỏi tới cùng.
"Cho là sao?"
Trần Triệt nhìn Hứa Đường Sinh, vẻ mặt khó xử, nhưng vẫn nói ra: "A Phúc tuấn tú như thế, tôi cho là hai người...là một đôi, nên nghĩ thầm trong lòng không nên quấy rầy thì hơn."
"Phải không?" Hứa Đường Sinh cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Trần Triệt, cảm thấy người trước mặt thật sự rất vừa lòng mình, đáy lòng mềm nhũn, bèn nói: "Nhưng A Triệt cũng rất đẹp mà."
Những lời này rơi vào tai Trần Triệt, đâm thẳng vào lòng hắn, tim hắn không khỏi đập loạn xạ trong ngực.
Trần Triệt không rõ liệu Hứa Đường Sinh có hạ cổ mình không nữa, nên giờ đây hắn mới thành như vậy.
"Thật sao?" Hắn hỏi.
Hứa Đường Sinh gật nhẹ đầu, "Diện mạo của A Triệt, rất hợp ý tôi."
Trần Triệt triệt để ngơ người, hắn không rõ Hứa Đường Sinh rốt cuộc có ý gì.
Rất hợp ý...
Là những gì hắn hiểu đúng chứ?
Muốn mở miệng hỏi, nhưng Hứa Đường Sinh đã bắt đầu đổ canh gà hắn mang qua, bộ dáng như thể hoàn toàn không để ý đến câu này chút nào.
Lửa trong lòng phút chốc bị dập tắt, lời nói bị nuốt ngược trở lại, chỉ khô khốc nói, "Cảm ơn."
Đường Sinh trong mắt hắn cũng vậy, cuối cũng vẫn không nói thành lời.
Bát canh đặt trước mặt mỗi người, hai người cúi đầu húp canh, không ai nói một lời cho đến khi Hứa Phúc quay lại.
Đột nhiên, tay Hứa Đường Sinh không vững, thìa rơi xuống đất, cả người dính đầy nước canh.
"Ah—" Hứa Đường Sinh vô thức kinh hô.
Trần Triệt vội đứng lên, theo bản năng tới lau cho Hứa Đường Sinh, trong miệng còn hỏi: "Không sao chứ có sao không? Có bị phỏng ở đâu không?"
Lo lắng săn sóc trong ngữ khí sắp trào cả ra, nhưng tay bị Hứa Đường Sinh bắt lấy.
Chỉ thấy Hứa Đường Sinh lắc nhẹ đầu, nói: "Không sao đâu A Triệt, chân tôi không phỏng được đâu."
Ý tứ trong câu này, như một nhát dao đâm thẳng vào tim Trần Triệt, khiến hắn cứng đờ cả người.
Vì bị liệt, chân không có cảm giác, nên không thể cảm giác bị phỏng được.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Hứa Đường Sinh, nhìn thấy tổn thương trong mắt y, trái tim siết chặt đau nhói, hai mắt cũng đỏ lên.
Làm sao một người tốt như y lại bị tàn tật cơ chứ?
Cánh tay sợ hãi rụt lại, Trần Triệt cúi đầu không nói nữa.
Hứa Phúc bên cạnh tìm hồi lâu vẫn không tìm được thứ gì để lau, bèn hỏi: "Khăn tay của thiếu gia đâu? Lần này đến đây chỉ mang theo một cái đấy thôi."
Khăn tay.
Thân thể Trần Triệt cứng đờ, cúi đầu không dám lên tiếng, liền nghe thấy Hứa Đường Sinh nói: "Tùy tiện lấy khăn lau sơ qua thôi, dùng bữa xong lại thay bộ mới là được."
"Được ạ." Hứa Phúc tựa như không còn cách nào khác, xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn Trần Triệt cùng Hứa Đường Sinh.
Một tay đặt ở sau gáy Trần Triệt, Hứa Đường Sinh sờ nhẹ lên mái tóc ngắn có chút đâm tay của hắn, nói: "A Triệt đừng buồn, tôi sớm đã quen rồi."
Y đang nói về chân của mình.
Cổ họng Trần Triệt khô khốc đau rát không thôi, ngẩng đầu lên hỏi: "Chân sao lại bị thế này?"
Nghe mẹ nói là trời sinh đã thế rồi, nhưng Trần Triệt vẫn muốn chính miệng hỏi Hứa Đường Sinh.
"Khi còn bé tôi bị rơi vào hố băng, bị nhiễm lạnh, mạng giữ lại được, nhưng chân không cứu nỗi."
Trần Triệt nghe xong lại im lặng, chỉ thấy lý do này còn khó chịu hơn trời sinh thành ra thế.
Đường Sinh của hắn, vốn không nên thế này.
"Khăn tay của tôi vẫn ở chỗ A Triệt, bao giờ mới trả cho tôi đây?" Hứa Đường Sinh nói.
Lần này là hỏi khăn tay.
Trần Triệt còn nghĩ mình vừa thoát được một kiếp lại rơi vào quẫn bách, hắn nhìn Hứa Đường Sinh, không dám trả lời.
Chỉ nghe Hứa Đường Sinh nói: "Khăn tay kia do mẹ tự tay thêu cho tôi, A Triệt có thể trả lại cho tôi không, nếu anh thích, lần tới lại tặng anh một cái khác."
Tới đây Trần Triệt không muốn trả cũng phải trả, nhưng nào phải hắn thích mới giữ khư khư không trả đâu, là do hắn làm bẩn rồi.
Nghĩ đến về sau Hứa Đường Sinh dùng nó lau tay, lau miệng, theo bên mình Hứa Đường Sinh, hắn liền thấy thẹn trong lòng.
"Bẩn rồi." Trần Triệt nói, lấy nó ra khỏi túi đưa cho Hứa Đường Sinh.
Hứa Đường Sinh nhận lấy, nhìn chiếc khăn tay sạch sẽ kia, nghi hoặc hỏi: "Bẩn chỗ nào?"
Cổ họng Trần Triệt thắt lại, không trả lời được, bèn cúi đầu xuống nói: "Tôi giặt sạch rồi."
Đã giặt rồi, nhưng vẫn còn bẩn lắm.
"Vậy thì không bẩn." Hứa Đường Sinh nói, đưa khăn tay lên mũi ngửi thử, động tác trên tay hơi ngừng lại, sau đó y cười nói, "Có mùi của A Triệt đấy."
Một câu đấy thôi, Trần Triệt tự thấy, mình quả là tên khốn nạn.
Editor: CO6TINY