Tử Nguyệt được quay lại trường Quang Vân, tiếp tục chương trình trong thân phận thực sự của mình. Danh tiếng của Tử Nhật trong trường khá nổi, nó mang danh em gái sinh đôi không biết từ đâu ra khiến không ít người nghi hoặc. Đặc biệt là các bạn học trong lớp, học chung với nhau gần một năm, cũng biết không ít về thói quen của nó lúc trước. Thân là học sinh mới vậy mà thỉnh thoảng nó lại tỏ ra quá quen thuộc, không ít lần nghe bọn họ bảo nó cứ như Tử Nhật thật đấy! Mỗi lần họ bảo vậy, nó không có cách nào ngoài cười trừ và nhắc nhở bản thân cẩn thận. Tiếp đến, có nhiều người tới hỏi nó lúc trước ở đâu, sao không thấy nó sống cùng ba và Tử Nhật. Cũng may trước khi nhập học Lam Thiên đã nghĩ ra câu trả lời thích hợp giúp nó. Đó là vì hoàn cảnh khó khăn nên nó được gửi cho một người quen nuôi giúp, sau khi Tử Nhật qua đời, nó mới chuyển đến sống cùng ba. Lý do khá hợp lý nên mới thoát được. Cộng thêm có Tử Lẫm tự nhận đã quen biết nó khá lâu qua lời giới thiệu của Tử Nhật, ở bên giúp nó làm quen lại với mọi người. Rõ ràng là thân quen lại phải tỏ ra xa lạ, thật không dễ dàng một chút nào.
Việc học vào quỹ đạo, nó gửi đơn xin làm quản lý của câu lạc bộ kendo và nhanh chóng được chấp nhận. Tới câu lạc bộ mà mình đã sinh hoạt gần nửa năm trời, với tư cách là quản lý, nói thật... nó có hơi không cam lòng. Bởi vì nó không còn cơ hội được thi đấu chính thức trong các giải đấu lớn nữa rồi. Thôi, được đấu tập với mọi người là nó vui rồi. Có điều, bởi vì ngoại hình của nó lúc này quá nữ tính, mấy thành viên cũ của câu lạc bộ tỏ vẻ, họ không thể ra tay với con gái. Sao lúc trước không thấy họ chính trực vậy chứ!
Cuộc đời của nó đạ̃ bước sang chương mới, không chỉ có sự thay đổi như thể, còn có một sự thay đổi cực lớn khác. Quan hệ giữa nó và Lam Thiên. Nói ra thật ngượng ngùng. Nghĩ đến quan hệ của mình và người con trai xuất sắc ấy, Tử Nguyệt vẫn ngỡ như đang mơ vậy. Nhưng mà nó không có thời gian để nghi ngờ bởi ngày nào Lam Thiên cũng khẳng định cho nó biết, đây không phải là đang mơ. Trong khoảng thời gian học thì cậu không đến tìm nó, nhưng vừa kết thúc giờ sinh hoạt câu lạc bộ, Tử Nguyệt đã thấy ngay bóng dáng cao lớn của ai đó lười nhác tựa vào cột, đứng đợi trước cổng trường. Lam Thiên ngày nào cũng muốn đưa nó về. Chuyện đó được đồn thổi trong trường, có rất nhiều người đến hỏi nó. Tử Nguyệt khó sử lắm, không biết nên nói thật hay viện cớ. Cũng may có Vân Di lanh trí, nương theo cái tin đồn Lam Thiên thích Tử Nhật lúc trước nói rằng người cậu thích là nó nên mới đối xử tốt với Tử Nhật, hai người thật ra đã quen biết lâu rồi. Vân Di đã mở đường như thế, nó liền gật đầu đi lên, đi một mạch đến đích, chứng thực tin đồn. Mọi người còn có chút không tin thì Lam Thiên lại quang minh chính đại đến tận lớp tìm nó mấy lần. Tuy rằng thấy rất ngại ngùng nhưng nó không tài nào từ chối được ánh mắt nghiêm túc đầy sự kiên định ấy. Có lần nó quyết tâm khuyên cậu không cần làm như vậy, cảm thấy cậu tìm nó như thế sẽ rất mệt. Vậy mà... ánh mắt ấy lại hiện lên sự thất vọng, ánh sáng trong mắt ảm đạm xuống, vẻ lạnh lùng được gột bỏ bằng vẻ đáng thương như chú cún bị vứt bỏ. Tử Nguyệt không muốn thừa nhận rằng đây chính là mặt dễ thương của kí túc xá trưởng vĩ đại của Quang Vân đâu.
Một buổi tan học như bao buổi khác, nó được Lam Thiên nắm tay dắt về. Nó cũng học cách thả lỏng, tận hưởng từng giây từng phút bên cạnh cậu. Đang đi chợt Lam Thiên khựng lại, quay sang nhìn nó với ánh mắt phiền muộn. Tử Nguyệt giật mình, khó hiểu hỏi:
- Anh sao vậy?
- Tử Nguyệt... em có muốn đi đâu không?
- Hả? Sao anh đột nhiên hỏi thế? Em không có nơi nào muốn đi hết.
- Thật vậy sao? - Vẻ phiền muộn càng đậm hơn.