Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 89




Tư Đồ San San là một trong tam đại ngực lớn của học viện Kiêu Tử, là em gái duy nhất của nhân vật cấp thần tượng một thời Tư Đồ Lôi Minh. Năm nay, Tư Đồ San San chính mỹ nữ tính tình thì nóng nảy nhưng dáng vóc người rất nóng bỏng, hiện tại cô trò truyện với người nào đó qua điện thoại.

Chính xác mà nói, vị cô nương này đang khóc lóc om sòm.

- Anh, anh phải giúp em báo thù, bằng không người ta sau này sẽ không thèm để ý đến anh nữa.

Tư Đồ San San đang dậm chân làm nũng, lúc này đây, trên người cô là chiếc váy ngủ màu phấn hồng vô cùng gợi cảm, đôi chân dài tuy không trắng nõn nà nhưng lại trông khỏe mạnh và mê người hiện ra…. Trong lúc dậm chân, bộ ngực mà Thường Nhạc gọi là đỉnh "everest" nảy lên nảy xuống làm cho người khác muốn phun máu ngay tại chỗ.

Cũng may, Tư Đồ Lôi Minh là anh ruột cô, thấy vậy không có phản ứng gì, trong con ngươi thâm thúy lóe lên một tia trìu mến, ở bên kia đầu dây, thản nhiên hỏi:

- Công chúa của anh, em lại sao thế? Anh trai thực không nghĩ ra, ở học viện Kiêu Tử còn có kẻ nào dám bắt nạt em đây?

Vừa nhắc đến chuyện này, Tư Đồ San San liền nổi trận lôi đình, trên mặt thoáng chút giận dữ, còn kèm theo sự ủy khuất:

- Thì chính là cái tên "không ra trai cũng chẳng ra gái" Tây Môn Khinh đó! Cô ta trước mặt mọi người đuổi người ta ra khỏi cửa hàng cô ta, còn…còn, cô ta… cô ta còn nhân cơ hội ăn đậu hũ của em.

Tư Đồ Lôi Minh cười nhàn nhạt, thảo nào em gái bảo bối của mình lại tức giận như vậy, từ nhỏ đến lớn, cô nào chịu qua sự ủy khuất như vậy chứ? Nghĩ đến ánh mắt quỷ dị, mờ ám, còn cả xu hướng giới tính khác thường của Tây Môn Khinh, Tư Đồ Lôi Minh cũng bất giác cảm thấy rùng mình một cái.

- Anh, anh còn dám cười à, mặc kệ anh, hừ!

Tư Đồ San San hừ lạnh một tiếng, rồi lại bắt đầu dậm chân, nhìn thái độ dường như muốn bùng nổ.

- Bà cô nhỏ của tôi ơi, anh trai không phải đang cười em,

anh đang suy nghĩ một số vấn đề.

Tư Đồ Lôi Minh vẻ ngoài không động thanh sắc từ trước đến giờ lúc này đây cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.

Nhưng chuyện gã đang suy nghĩ trong lòng về cơ bản lại hoàn toàn không liên quan gì đến em gái mình.

Tây Môn Khinh? Ha ha, đây chính là người mình vẫn muốn lôi kéo mà, nên xử lý thế nào đây???

Cúi đầu trầm tư, trong mắt Tư Đồ Lôi Minh mơ hồm lóe lên tia sét. Hồi lâu sau, gã ngẩng đầu lên, trực tiếp mở ra một tờ chi phiếu trống:

- San San, em yên tâm, chuyện này anh trai sẽ sử lý.

- Thật sao??

Khuôn mặt Tư Đồ San San lập tức sáng lên.

Tư Đồ Lôi Minh cười cười, hỏi lại:

- Anh trai đã khi nào lừa gạt em chưa?

- A! Người ta biết anh trai là tốt nhất mà!

Tư Đồ San San reo lên, giống như đứa trẻ được thưởng kẹo hồ lô, trong tâm thầm nguyền rủa Tây Môn Khinh vô số lần, lúc này mới nói những lời ngọt ngào lấy lòng anh trai mình:

- Anh, anh mau về nước đi, San San rất nhớ anh.

- Haha, nha đầu thối này, từ khi nào biết dỗ ngọt người khác vậy? Có phải vì chuyện này không?

Nụ cười trên mặt Tư Đồ Lôi Minh kín đáo như có như không hoàn toàn giống với Thường Nhạc, nhưng ánh mặt sắc bén kia lại dường như nhìn thấu nỗi lòng của Tư Đồ San San.

Quả nhiên, nụ cười trên mặt Tư Đồ San San cứng đờ, nhưng cô không ngượng ngùng gì, nũng nịu nói:

- Em hận chết tên Thường Nhạc kia, anh phải thay em dạy dỗ hắn!

Tư Đồ Lôi Minh cười nói:

- Thường Nhạc? Hắn lại làm gì em vậy? Anh nghe Trường Thiên nói, hắn ta ở Học viện Kiêu Tử mặc dù lưu tình bốn phương nhưng lại chưa từng quấy rối em à?

- Hắn đương nhiên không dám! Nhưng….

Tư Đồ San San cũng không biết nên nói cái gì, trong tiềm thức, cô lại thật hi vọng Thường Nhạc đến quấy rối cô một chút, ngày đó bạn học thường lạnh lùng với cô như vậy, thực làm cô rất khó chịu…. nhưng trong lòng cô vì sao lại như vậy chứ? Chính cô cũng không hiểu.

Rất nhiều những thiên kim con nhà giàu đều không nói lý lẽ, Tư Đồ San San không nghi ngờ gì là một trong những người rất không nói lý lẽ. Không tìm ra lý do, không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua, do đó lần này cô ta xuất ra tuyệt chiêu đã sử dụng nhiều lần.

- Người ta không biết đâu, dù sao thì người ta nhìn cái tên khốn khiếp họ Thường kia thật không thuận mắt. Anh, anh phải dạy dỗ hắn, bằng không San San sẽ tuyệt thực, hừ hừ.

- Em sao lại hận hắn như vậy?

Tư Đồ Lôi Minh đột nhiên cười hỏi.

- Đúng vậy, hận chết hắn luôn!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tư Đồ San San tràn ngập sự tức giận, trong đôi mắt to đẹp lại thoáng hiện chút thù hận.

Xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, sắc mặt Tư Đồ Lôi Minh trước nay chưa có nghiêm lại, nghiêm giọng nói:

- San San, sau này cấm không được nhắc đến người này. Hiện tại, không phải lúc đối phó với hắn……

Tư Đồ San San rất ít khi thấy anh trai có biểu tình như vậy, cũng bất chấp, khóc lóc om sòm, có chút bất mãn hỏi:

- Anh, anh sợ hắn sao? Tại sao các người ai cũng vậy, anh Trường Thiên sợ hắn, anh cũng sợ hắn. Lần trước thi đấu bóng đá, tên nhóc họ Thường ngang nhiên sỉ nhục anh Trường Thiên, anh Trường Thiên thế nhưng lại không tức giận, thật kỳ quái à! Tên khốn khiếp họ Thường thật sự lợi hại như vậy sao?

- Anh sợ hắn?

Tư Đồ Lôi Minh bật ra nụ cười kỳ quái, giống như nghe thấy truyện cười, chậm rãi nói:

- San San, có một số chuyện, đợi đến khi em lớn lên tự nhiên sẽ hiểu……

Dừng một chút, nhìn cái miệng chu ra của đứa em bảo bối, Tư Đồ Lôi Minh bổ sung:

- Nhưng em hoàn toàn có thể yên tâm, mọi người đều biết nhà Mộ Dung chúng ta có bất hòa với Đông Phương gia cùng Nam Cung gia, do đó tên Thường Nhạc này, coi như anh không đối phó hắn, hắn cũng sẽ tìm cách đối phó anh. Vấn đề quyết chiến giữa chúng ta chỉ là sớm hay muộn thôi…..

Nói tới đây, trên mặt Tư Đồ Lôi Mình tràn đầy tự tinh mãnh mẽ.

Từ trên người gã tỏa bất tri bất giác tỏa ra một loại khí tức "Rồng thiên hạ", cười thầm:

- Haha, Thường Nhạc, bổn thiếu gia vĩnh viễn đi phía trước mày, không lâu nữa tao sẽ cùng con gái nhà quý tộc đứng đầu nước Anh, công tước Authur đính hôn, đến lúc đó, thế lực của tao đâu đơn giản là chỉ phân bố trong nước? Ai, Thường Nhạc, mày dựa vào đâu mà đấu với bổn thiếu gia?

Cho dù là qua điện thoại, Tư Đồ San San cũng cảm nhận được khí phách vương giả của anh trai, không khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì phong cách này của anh trai mình. Cô trực tiếp hôn gió một cái qua điện thoại, dịu dàng nói:

- Được rồi, anh trai, San San tin anh, anh nhất định sẽ đánh bại cái tên rùa đen khốn khiếp đấy.

Tư Đồ Lôi Minh bình tĩnh nhìn em gái, trong lòng bỗng dâng lên một loại dự cảm bất thường. Người đàn ông phong cách giống như gã đương nhiên rất nhanh sẽ tìm ra nguyên do, phụ nữ thường hay thay đổi, vạn nhất nha đầu này vì yêu Thường Nhạc mà sinh hận thì thật phiền toái.

Giống như câu nói kinh điển trong vở "Đại thoại Tây Du": "Có một ngày bạn bỗng dưng phát hiện mình đã yêu phải người mà mình ghét nhất, đoạn tình cảm này mới là điểm chết người nhất".

Tư Đồ Lôi Minh tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra. Vì thế, gã cười ha ha nói:

- A, nhóc con. Em cũng không còn nhỏ, có cần anh trai giới thiệu bạn trai cho em không?

- Muốn chết sao, nói mấy chuyện này!

Tư Đồ San San dậm chân, trên mặt thoáng chút hồng, trong lòng cũng thấy buồn bực, tại sao anh trai hôm nay nói mấy chuyện này.

- Aizz, anh trai trước đây không cho phép con trai tiếp cận với em làm em bị ủy khuất rồi. Bây giờ nghĩ tới thấy thật có lỗi với em…. Em cũng sắp 18 tuổi rồi, là người trưởng thành rồi, anh trai cũng không quá mức gò bó em, nếu như có đối tượng thích hợp, em muốn yêu đương thì cứ yêu đi… Trên thực tế, hai năm nay không có anh trai bên cạnh em, em nhất định rất cô đơn, anh hiểu mà ….

Tư Đồ Lôi Minh có chút đau lòng nói, dường như toàn bộ thế giới đều lờ mờ tràn ngập sự đau thương.

Không thể không thừa nhân, kỹ năng diễn xuất của người này tương đương với Thường Nhạc, hết sức phô bày ra một người anh hết sức yêu thương em gái mình, vừa bất đắc dĩ vừa mâu thuẫn. Trên khuôn mặt cứ tự nhiện toát ra một loại thổn thức cùng dằn vặt. Ánh mắt phảng phất thể hiện ra sự lên án chủ nghĩa lý tưởng đối với chủ nghĩa hiện thực, được gọi là "thủy chuẩn chi tác hữu mục cộng đổ!" (Ý nói: tiêu chuẩn làm việc rõ ràng cho mọi người cùng thấy)

Không ngoài dự tính, Tư Đồ San San cảm động tới rối tinh rối mù lên, trong mắt rất nhanh xuất hiện mấy giọt lệ lăn xuống, nức nở thâm tình nói:

- Anh trai…..

- Em gái ngoan…..

Cái gọi là khi tình nồng đến giả cũng như thật, Tư Đồ Lôi Mình cũng dốc sức bày tỏ một chút tình cảm.

Tư Đồ San San lau nước mắt, trong ánh mắt có sự cô độc vì ở chỗ cao không khỏi bị rét của con nhà quyền quý mà không được ai hiểu, ánh mắt như vậy làm cho người ta cả thấy sự đáo để của cô, sự điêu ngoa của cô, sự tùy hứng của cô tất cả đều là ngụy trang. Vì quá khứ, hiện tại và cả tương lai của cô đều bị người khác sắp xếp. Cô chỉ có thể tiếp nhận tất cả vô điều kiện, điều duy nhất cô có thể làm chính là không ngừng lấy thái độ bốc đồng của mình để đạt được sự chú ý của mọi người. Hoặc tất cả mọi chuyện cô làm đều chỉ là một sự phản kháng đối với hiện thực.

Cố nặn ra nụ cười, Tư Đồ San San nói:

- San San không muốn giao lưu với những người đàn ông thối đó, có anh trai ở cạnh San San, San San thấy rất hạnh phúc rồi!

Trong lòng Tư Đồ Lôi Minh có chút chấn động mạnh, ngữ khí bất giác đầy ắp thâm tình:

- Nha đầu thối, em rồi sẽ phải gả cho người ta, nói cho anh biết, đối tượng trong lòng em là người như thế nào?

Nói xong những lời này, Tư Đồ Lôi Minh có chút bất đắc dĩ, ánh mắt sâu sắc thoáng hiện lên chút áy náy. Nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi một loại tà ác dứt khoát. Nếu bản thân gã cũng chỉ có thể cưới một cô gái nhà quyền quý mà gã không hề thích làm vợ, em gái gã tương lai cũng nhất định phải gả vào nhà một người có quyền có thế!

- Sao thế, anh muốn làm gì?

Tư Đồ San San hờn dỗi, trên mặt có chút ngượng ngùng, cảm thấy vô cùng kỳ quái đối với sự khác thường hôm nay của Tư Đồ Lôi Minh.

- Tiết lộ chút đi mà?

Tư Đồ Lôi Minh lộ ra vẻ mặt bát quái.

- Không!

- Không nói anh trai sẽ tức giận đó!

- 55555, anh thật xấu xa, luôn khi dễ người ta.

- Anh là quan tâm em, nói không chừng có thể giúp em tìm thấy người em thích nha.

Tư Đồ San San ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt rất say mê lại kiên định, từng từ từng từ nhấn mạnh:

- Được, em sẽ nói cho anh biết, nhưng anh phải giữ bí mật cho người ta nhé? Ý trung nhân của San San, cực kỳ lạnh lùng, cực kỳ đẹp trai, cực kỳ bá đạo, cực kỳ chảnh!

Nói xong Tư Đồ San San rơi vào trạng thái hoảng hốt, người này, sao lại có thể giống tên khốn nạn họ Thường như vậy???

Tư Đồ Lôi Minh lại lộ ra vẻ mặt hài lòng:

- Được, anh trai sẽ tìm cho em một nam sinh như thế.

….

Sau khi cúp máy, Tư Đồ Lôi Minh rơi vào trầm tư.

"Cốc cốc…." Cùng với tiếng gõ cửa rất nhẹ này, một người đang ông thân hình cao ngất, tóc dài đi vào.

Người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, mày kiếm, mắt sáng. Giữa hai đầu lông mày là một cỗ khí phách kiêu ngạo, toàn thân toát ra một hơi thở mạnh mẽ mà chỉ có những kẻ cường nhân mới có. Sau khi nhìn thấy Tư Đồ Lôi Minh, giọng nói kiêu ngạo có chút khàn khàn của anh ta mới trở nên có chút cung kính:

- Thiếu gia, không có gì bất ngờ xảy ra, Hoàng Phiêu Nhiên hiện tại đã là người của Thường Nhạc rồi.

- Hả?

Tư Đồ Lôi Minh mặt không biến sắc, chỉ là ngữ khí có chút kinh ngạc, trên thực tế, Tư Đồ Lôi Minh không chút để ý đến Hoàng Phiêu Nhiên, trong mắt gã, người của Hoàng gia toàn bộ đều là chó. Năm đó cha đẻ của anh em Hoàng Thị là con chó của lão Tư Đồ, ngày nay anh em bọn chúng cũng không thoát khỏi cái mệnh "chó" này.

Đỡ cằm, toàn thân tản mát ra một loại hơi thở của kẻ trầm ngâm suy nghĩ, con ngươi phảng phất lóe lên vẻ đăm chiêu. Tư Đồ Lôi Minh cười cười, tách một loại hào quang của gia tộc hoàng kim dường như là trò đùa vậy:

- Ha ha, Hoàng Dật Nhiên đang ở Nhật Bản, có cần giúp gã một tay không nhỉ?

- Tôi hiểu rồi.

Người đàn ông tóc dài khẽ gật đầu.

Dường như nhớ ra gì đó, Tư Đồ Lôi Minh lại hỏi:

- Anh em Hoàng gia có thể lơ là, đi đánh động bọn chúng một chút đi. Lần trước tôi đã nói qua, Tả Thủ của hội Huyết Thủ là một nhân tài chân chính, có thể giành về không?

Người đàn ông tóc dài hơi tỏ ra khinh thường nói:

- Chuyện này giao cho Vũ Sa đi làm. Tôi đã chuyển lời nhắn nhủ của thiếu gia, thứ mà Thường Nhạc có thể cho Tả Thủ, thiếu gia ngài phải đưa cho gã gấp bội.

- Được, anh lui ra đi.

Tư Đồ Lôi Minh gật đầu, giả vờ không nhìn thấy nét mặt của người đàn ông tóc dài.

Thường những thủ hạ kiệt suất đều không thích ông chủ tán thưởng những thủ hạ khác, huống chi là thủ hạ của đối thủ. Dưới tay Tư Đồ Lôi Minh có một tá tiểu đệ, gã đương nhiên hiểu rằng làm thế nào để khống chế những kẻ này. Tuy nhiên, việc này không liên quan gì với việc hắn có hảo cảm với Tả Thủ, Tả Thủ này đúng là một kẻ dũng mãnh. Một bang phái nhỏ như hội Huyết Thủ không có tiếng tăm gì chỉ trong mấy năm ngắn ngủi có thể trở thành tổ chức xã hội đen lớn nhất thành phố S, Tả Thủ hoàn toàn xứng đáng là công thần.

Người địa cầu đều hiểu một đạo lý là: Cái quý giá nhất trong thế kỷ 21 này là gì? Nhân tài!

Tư Đồ Lôi Minh có một trực giác, không quá một năm, Huyết Thủ sẽ thống nhất toàn bộ giới xã hội đen thành phố S…. Nghĩ đến đây, Tư Đồ Lôi Minh có chút phiền muộn. Giống như Thường Nhạc là cái loại cái gì cũng đều không quan tâm, vung tay mặc kệ, cái gì mà không học vấn, nghề nghiệp, ăn chơi tráng táng. Tại sao lại có nhiều nhân tài bán mạng cho hắn như vậy? Lẽ nào đây chính là sức hấp dẫn của chủ soái trong truyền thuyết? Theo vậy mà nói, sức hấp dẫn của Tư Đồ Lôi Minh gã chẳng phải giá trị rất thấp sao? truyện được lấy tại Đọc Truyện

- Lẽ nào, vì vận khí của hắn tốt hơn mình sao?

Tư Đồ Lôi Minh cười cười tự giễu, một tay vung lên, chiếc bình hoa cổ trong phòng bị hắn lăng vút lên trời, mất hút, sau đó nặng nề đập xuống đất thành những mảnh vụn nhỏ.

Nhà triết học giang hồ Cổ Long đã từng nói: Có người trời sinh dũng cảm, có người trời sinh thông minh, nhưng cũng không sánh bằng loại thứ ba, người này trời sinh để thắng.

Có lẽ Thường Nhạc chính là loại người này.