Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 19: Tống tiểu trà xanh




Tống Dữ Tinh tùy tiện đáp lời Hàn Dã cho có lệ rồi vội vàng cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Lục Tứ đang lái xe bên cạnh, người này thần sắc vẫn như thường, mắt vẫn tập trung nhìn thẳng.

Hẳn là không nghe được cuộc trò chuyện của cậu và Hàn Dã.

Tầm mắt của cậu không tự chủ được mà dời xuống, dừng lại ở đôi tay trên vô lăng, lòng bàn tay dày rộng, xương ngón tay rõ ràng, thon dài đều đặn, trên mu bàn tay còn có thể nhìn thấy tĩnh mạch màu xanh mờ mờ, cảm giác rất mạnh mẽ.

Nếu như được đôi tay này vuốt ve...

Ý nghĩ này bị bóp chết ngay lập tức, Tống Dữ Tinh không dấu vết dời mắt đi, nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.

Đang bị ốm mà còn nghĩ được mấy thứ này, mẹ nó chứ cái tên Tống Dữ Tinh này trong đầu mày toàn mấy thứ tục tĩu, cậu thầm chửi đầu óc mình có vấn đề.

Tất cả là tại tên họ Lục này.

Trong xe lại yên tĩnh lần nữa.

Lục Tứ đột nhiên nghĩ tới một việc, nếu Tống Dữ Tinh là sinh viên đại học Bắc Thành thì phải ở kí túc xá chứ, tối hôm qua còn đáng thương bảo hắn là không có nhà để về, phải ngủ công viên?

Suy nghĩ chốc lát, hắn mở miệng hỏi: "Lát nữa có cần tôi đưa cậu đến dưới tầng kí túc xá không?"

Tống Dữ Tinh: "Không cần không cần, đến cửa trường học là được."

Vừa dứt lời, cậu liền chú ý thấy sắc mặt Lục Tứ bỗng nhiên trở nên rất khó coi, quanh thân hắn bao phủ khí tức âm trầm, như là một giây sau sẽ ném cậu ra khỏi xe vậy.

Thế này là sao?

Cậu nói sai gì à?



Đầu cậu vẫn còn choáng váng, năng lực suy nghĩ cũng giảm đi không ít, Tống Dữ Tinh nhìn gò má lạnh lùng của Lục Tứ, mơ mơ màng màng nghĩ nghĩ, đột nhiên cậu chợt thấy linh quang lóe lên.

Không ổn, hình như cậu bỏ quên mất cái gì đó.

Bây giờ phải chủ động thì mới khống chế được tình hình.

Tống tiểu thiếu gia trưng ra bộ mặt phờ phạc, hai tay khẩn trương nắm vạt áo, do dự nhìn Lục Tứ muốn nói lại thôi một hồi rồi nuốt nước bọt mở miệng: "Anh, xin lỗi anh, tối hôm qua em lừa anh."

Lục Tứ liếc thấy tất cả phản ứng của cậu.

Ông đây nhìn xem cậu giải thích thế nào.

"Thực ra... Thực ra thì em có chỗ ở, ở kí túc xá trường."

"Nhưng mà em không muốn về, nên mới nói dối anh."

"Em xin lỗi, em không cố ý."

Lục Tứ không hề dao động như đang cười nhạo cậu nhàm chán, nở một nụ cười lạnh lùng, "Không liên quan đến tôi, đến trường thì xuống xe ngay."

"Em xin lỗi, em thực sự không cố ý lừa gạt anh." Tống Dữ Tinh rũ đầu như bé ngoan, giọng nói yếu ớt còn dính chút âm mũi: "Giường của em bị bạn cùng phòng làm ướt, về thì cũng không ngủ được."

Lục Tứ nhìn lại cậu, thấy cậu như sắp khóc đến nơi, không kìm nổi mà hỏi: "Bạn cùng phòng của cậu?"

Tống Dữ Tinh vẫn cúi đầu, giọng ngày càng nhỏ, ở nơi Lục Tứ không chú ý đến mà len lén cấu một cái vào đùi mình, vành mắt cậu cũng dần đỏ ửng lên, "Dường như họ không quá thích em, em cũng không biết mình đã làm sai chuyện gì."

Xin lỗi nha, bạn cùng phòng tương lai chưa từng gặp mặt.

Mịa!

Sao tự nhiên cậu thấy mình giống trà xanh thế nhỉ?

Đợi mãi mà không thấy Lục Tứ đáp lời, Tống Dữ Tinh lặng lẽ ngước mắt nhìn lén hắn một cái, người đàn ông đã sớm thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn thẳng lái xe.

Cũng không biết là hắn tin hay không tin.

Kệ, tiếp tục giả vờ là được.

Chắc chắn không lâu sau, cậu có thể cầm được giải ảnh đế Oscar là nhờ kỹ năng diễn xuất được trau dồi ở chỗ Lục Tứ.



Chóng mặt ghê, đi ngủ chút đã.

Hai mươi phút sau, chiếc xe Porsche màu đen dừng lại ở cửa khu đông của đại học Bắc Thành.

Bây giờ đang là giờ học, sinh viên ra vào không nhiều, nhưng ai đi qua cũng sẽ đưa mắt nhìn chiếc xe đẹp đẽ này, dĩ nhiên không biết vị nào đang ngồi bên trong.

"Đến rồi."

Lục Tứ nghiêng đầu nhìn về phía ghế lái, Tống Dữ Tinh dường như đã ngủ, nghiêng đầu dựa vào ghế, nhắm hai mắt, đôi mày hơi nhíu lại vì khó chịu. Nốt ruồi lệ chí phía dưới mắt nhìn cũng nhợt nhạt hẳn.

Người đàn ông trầm mặc ngắm nhìn gương mặt đó, nhìn nốt ruồi kia, hắn không tự chủ được mà nghĩ đến Hoắc Ninh.

Phong cách của hai người này không khác nhau lắm, đều là kiểu sạch sẽ, nhưng trừ nốt ruồi kia, tướng mạo bọn họ không hề giống nhau, đương nhiên là người trước mặt hắn dễ nhìn hơn, thậm chí có thể nói là rất đẹp.

Nhưng mà, tên nhóc này vừa nhát gan vừa yếu đuối, không thể bằng Hoắc Ninh, mà Hoắc Ninh không có mắt nhìn, không, mù mắt luôn!

Tống Dữ Tinh ngủ không sau, mơ màng mở mắt ra, thấy người bên cạnh đang cau mày, bộ dáng như hận cái gì đó lắm, không biết còn tưởng hắn bị táo bón.

Đúng lúc này, người đàn ông liếc hắn một cái, giọng nói từ tính biểu hiện ra mấy phần không vui, "Tỉnh rồi thì xuống xe."

Không biết ai lại chọc vào hắn.

"Vâng..." Tống Dữ Tinh chậm rãi cởi dây an toàn, mở cửa đi xuống, vô cùng nghiêm túc cúi người một cái, "Cám ơn anh đã đưa em về."

"..." Lục Tứ thấy bên ghế lái còn một túi thuốc, nghiêng người đưa cho cậu rồi đóng cửa xe "Ầm" một cái, động tác gọn gàng lưu loát.

Tống Dữ Tinh: "Cảm ơn..."

Mịa nhà anh!

Chiếc Porsche nghênh ngang rời đi, bụi đất mù mịt.

Tống tiểu thiếu gia lại đọc thầm khẩu quyết không nên tức giận trong lòng.

Cậu cũng chưa muốn quay về học bèn đặt xe trên app rồi xin nghỉ.

Khi về phòng ở cũng không có việc gì làm, cậu ngủ gần nửa ngày rồi mới tỉnh táo lại chút.



Mấy chuyện cảm mạo nóng sốt này đối với Tống Dữ Tinh thì bình thường như cơm bữa, chẳng có vấn đề gì, nhưng mà gần đây hình như cậu yếu ớt hơn, chắc là do cha mẹ và anh trai nuông chiều.

Một chút bệnh vặt đối với bọn họ mà như là lâm đại dịch, lo lắng sốt cả vó.

...

"Chào Lục tổng."

"Chào buổi sáng Lục tổng."

Đám nhân viên rối rít kinh ngạc nhìn Lục Tứ, sao hôm nay Lục tổng lại có vẻ nhàn hạ thế, quần áo thể thao rộng thùng thình và giày thể thao, rất có cảm giác thanh xuân, dĩ nhiên là bỏ qua gương mặt vô cảm kia.

Lục Tứ dường như không chú ý đến ánh mắt của mọi người, chỉ lãnh đạm "Ừ" một tiếng, sải bước dài về phía thang máy chuyên dụng.

Dù mặc đồ thể thao thì khí tràng của hắn vẫn mạnh mẽ như bình thường.

Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng.

Số tầng trong thang máy không ngừng tăng lên, "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, Lục Tứ vừa đến, trợ lý vội vàng chào đón.

"Lục tổng may quá ngài đến rồi, Tống tổng đã ở phòng làm việc chờ ngài hơn một giờ, sắp mọc rêu trong đó rồi."

Lông mày Lục Tứ khẽ nhíu, "Để cậu ta đợi chút nữa cũng không sao cả."

Chẳng khác gì Tống Vân Tu hôm trước.

Đúng là anh em cây khế.