Cho đến khi bị đẩy nằm lại trên giường, được đắp chăn kín mít, Quý Tinh Nhiên mới nhận ra sự việc.
Cậu bị sốt.
Cậu thắc mắc, rượu gì mà lợi hại đến vậy, rõ ràng chỉ uống một chút, qua một đêm lại thấy cả người mệt mỏi, đầu óc quay cuồng.
Lộ Quy Chu nhìn con số trên nhiệt kế, 39.3 độ.
Anh khẽ liếc nhìn Quý Tinh Nhiên, bất đắc dĩ nói: "Sắp sốt đến chín người rồi, sao lại không chịu nói với tôi chứ?"
Quý Tinh Nhiên co rúc trong chăn, uất ức thì thầm: "Em còn tưởng mình chưa tỉnh rượu nữa..."
Lộ Quy Chu thở dài: "Là lỗi của tôi."
Tiểu gia hỏa hôm qua uống say, lại còn ngâm trong nước lạnh quá lâu, cuối cùng lại khóc rấm rứt trong lòng anh suốt cả đêm. Thân thể vốn yếu ớt, hôm sau cảm lạnh phát sốt là chuyện thường tình.
Quý Tinh Nhiên dù đang sốt nhưng lại nói nhiều hơn thường ngày: "Sao có thể trách Lộ tiên sinh được chứ? Đều tại em, thân thể yếu quá nên mới sinh bệnh."
"Là do tôi không chăm sóc em cẩn thận." Lộ Quy Chu nhéo nhẹ má nóng bừng của Quý Tinh Nhiên, dịu dàng nói: "Cái miệng nhỏ này, bị bệnh rồi thì phải nghỉ ngơi cho tốt."
Quý Tinh Nhiên phụng phịu: "Em không có miệng nhỏ. Lộ tiên sinh, em chỉ nói không thể trách ngài, em đâu phải trẻ con mà ngài phải chăm sóc kỹ như vậy..."
Cậu chưa kịp nói xong, đôi môi đột nhiên bị nhéo lại, biến thành dáng vẻ mếu máo, giọng nói cũng bị chặn đứng.
Lộ Quy Chu vừa lòng thu tay lại, lặng lẽ cảm nhận đôi môi mềm mại của Quý Tinh Nhiên. Giá mà lúc nào cũng ngoan ngoãn thế này thì tốt biết bao.
Trước ánh mắt lên án của Quý Tinh Nhiên, Lộ Quy Chu dỗ dành như một đứa trẻ: "Ngoan, nghỉ ngơi đi. Bác sĩ sẽ tới ngay thôi."
Chẳng bao lâu, bác sĩ gia đình đến khám, xác nhận là cảm lạnh kèm sốt. Sau khi truyền dịch và dặn dò vài điều, ông liền rời đi.
Lộ Quy Chu rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống mép giường.
Quý Tinh Nhiên gần như thu mình hoàn toàn trong chăn, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, trông như đã ngủ.
Gương mặt của cậu dưới ánh đèn trở nên đỏ ửng, như một quả táo chín mọng. Chỉ có hàng lông mày tinh tế hơi nhíu lại, như đang chịu đựng cơn đau, khiến người khác không khỏi xót xa.
Lộ Quy Chu định rời đi, định sẽ quay lại kiểm tra Quý Tinh Nhiên sau. Nhưng khi anh vừa xoay người, một giọng nói vang lên sau lưng.
"Lộ tiên sinh, cảm ơn ngài."
Lộ Quy Chu quay lại, thấy Quý Tinh Nhiên đã mở mắt, cậu hé miệng nhoẻn cười, từ từ kéo chăn xuống, để lộ gương mặt mình.
Anh bước lại ngồi xuống bên giường: "Em không ngủ à?"
Quý Tinh Nhiên khẽ lắc đầu, cảm giác hơi chóng mặt. Cậu im lặng trong giây lát rồi lại mở miệng, giọng nói có chút nghèn nghẹn: "Không, em không buồn ngủ."
Lộ Quy Chu không kìm được đưa tay lên, khẽ vuốt ve mái tóc của Quý Tinh Nhiên, tay anh nhẹ như chạm vào một cái gì đó mong manh: "Tội nghiệp quá."
"Có Lộ tiên sinh chăm sóc, em không thấy tội nghiệp chút nào."
Dù đang sốt cao, người như sắp bốc cháy đến nơi, nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng ngời nhìn anh.
Trái tim Lộ Quy Chu dường như bị chạm khẽ, cảm giác rung động nhè nhẹ len lỏi trong lồng ngực.
Cậu nhóc này khiến người ta đau lòng biết bao, thiên vị một chút cũng đáng mà.
Cậu ấy xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp nhất trên đời.
Lộ Quy Chu chợt cảm thấy bản thân cũng đang nóng dần lên, giống như bị cuốn vào cơn sốt của Quý Tinh Nhiên.
Anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dịu dàng nhắc nhở: "Nhưng em bị bệnh, phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Tôi sẽ ở trong phòng làm việc, có chuyện gì em gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới ngay."
Quý Tinh Nhiên im lặng một lát, như đang suy ngẫm lời nói của anh.
Một lúc sau, cậu chớp mắt nhìn Lộ Quy Chu, giọng nói mềm mại, như vô tình làm nũng: "Lộ tiên sinh, em không muốn ngài đi. Ngài ở lại với em được không?"
Bình thường Quý Tinh Nhiên tuyệt đối không bao giờ đưa ra yêu cầu như vậy.
Có lẽ vì bệnh tật khiến người ta yếu đuối, hoặc vì cơn sốt cao đốt cháy lý trí, giờ phút này Quý Tinh Nhiên chỉ hành động theo bản năng.
Cậu không muốn ở một mình, cậu muốn Lộ tiên sinh ở bên.
Vậy nên cậu liền nói ra điều đó.
Lộ Quy Chu hơi bất ngờ, nhưng đây không phải là việc khó, thậm chí trong lòng anh còn dâng lên một niềm vui khó tả.
"Tất nhiên là được rồi, bé ngoan. Đợi tôi một lát nhé."
Lộ Quy Chu mang laptop trở lại, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường Quý Tinh Nhiên: "Tôi sẽ ở đây, không đi đâu cả. Em có cần gì thì cứ nói với tôi."
Quý Tinh Nhiên nhìn anh, khóe miệng khẽ cong lên, ngoan ngoãn gật đầu.
Lộ Quy Chu bắt đầu xử lý công việc, nhưng ánh mắt của Quý Tinh Nhiên vẫn không rời khỏi anh.
Lộ tiên sinh đeo kính thật đẹp mắt.
Không đeo kính cũng đẹp.
Lộ tiên sinh làm việc nghiêm túc quá, không hề qua loa, trông rất cuốn hút.
Quý Tinh Nhiên cứ nhìn anh chăm chú một lúc, rồi bỗng cảm thấy có chút không vui.
Cậu lên tiếng phá vỡ không khí tĩnh lặng: "Lộ tiên sinh, ngài đang xem gì vậy?"
Xem gì mà chăm chú đến mức không thèm nhìn cậu lấy một cái.
Lộ Quy Chu dường như rất tập trung vào công việc, nhưng thực ra chỉ có anh mới biết được mình đã lơ đãng bao nhiêu lần.
Cậu nhóc kia cứ nhìn chằm chằm anh không chút giấu giếm, ánh mắt như có nhiệt độ, không hề kiềm chế, đầy mãnh liệt và nóng bỏng.
Đây là lần đầu tiên Lộ Quy Chu bị ai đó nhìn chằm chằm đến mức có cảm giác bối rối như vậy.
Vì vậy, khi Quý Tinh Nhiên đột nhiên lên tiếng, anh không hề thấy bị quấy rầy.
Lộ Quy Chu trả lời: "Tôi đang xem báo cáo công việc."
Quý Tinh Nhiên gật gù: "À, thì ra là thế."
Cậu không đi làm nên cũng không biết báo cáo công việc là gì, nhất thời không biết nói gì thêm, đành tiếp tục nhìn thẳng vào Lộ Quy Chu.
Bạn nhỏ bị ốm, cảm xúc cũng vì thế mà trở nên thất thường.
Lộ Quy Chu rất kiên nhẫn, nếu Quý Tinh Nhiên không nói, anh lại tiếp tục quay về công việc của mình, dù rằng tâm trí có bao nhiêu tập trung thì chỉ có bản thân anh rõ.
Ánh mắt Lộ Quy Chu thỉnh thoảng lướt qua Quý Tinh Nhiên, thấy cậu mím môi đầy vẻ đắn đo, anh biết ngay cậu nhóc lại sắp nảy ra một ý kiến nào đó.
Quý Tinh Nhiên ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng chậm rãi mở lời: "Lộ tiên sinh, ngài có thể kể cho em một câu chuyện được không?"
Cậu ốm, thực sự trở nên giống như một đứa trẻ.
Lộ Quy Chu ngẩn ra một lúc, rồi bật cười, dịu dàng đáp: "Được, em muốn nghe chuyện gì?"
"Ừm..." Quý Tinh Nhiên suy nghĩ một lát, đầu óc lại trống rỗng, chẳng nảy ra ý gì, bèn nói: "Chuyện gì cũng được."
Cậu từng nghe rằng khi trẻ con buồn ngủ, cha mẹ thường ngồi cạnh giường kể cho chúng những câu chuyện trước khi đi ngủ.
Cậu mất trí nhớ, không còn nhớ được cha mẹ đã từng kể chuyện cho mình thế nào, nhưng cậu đã mường tượng về điều đó vô số lần. Cậu chắc chắn, đó phải là một hình ảnh rất ấm áp, là một khoảnh khắc hạnh phúc. Không biết đến khi nào mới có thể khôi phục trí nhớ.
Cậu từng hỏi bác sĩ, và bác sĩ nói rằng trường hợp của cậu có thể rất lâu sau mới lấy lại được trí nhớ, nhưng cũng có thể ngày mai bỗng nhiên nhớ ra. Tất cả đều tùy thuộc vào sự tự nhiên, khuyên cậu nên giữ tâm lý thoải mái.
Quý Tinh Nhiên nghĩ, chờ khỏi bệnh lần này, cậu sẽ đi tìm cha mẹ của mình.
Dù không nhớ rõ cha mẹ trông như thế nào, nhưng cậu tin rằng, nếu gặp họ, nhất định cậu sẽ nhận ra ngay.
"Bé ngoan?" Lộ Quy Chu chờ một hồi lâu, thấy Quý Tinh Nhiên như hồn lìa khỏi xác, bèn nhẹ nhàng gọi cậu về thực tại.
Quý Tinh Nhiên ngỡ ngàng một chút, rồi mỉm cười: "Chỉ cần là Lộ tiên sinh kể, em đều thích."
Trẻ con khi ốm, cảm xúc cũng bộc lộ ra một cách thật thuần khiết.
Lộ Quy Chu quả thật cảm thấy hài lòng.
Anh tạm gác công việc, mở trình duyệt tìm kiếm một câu chuyện ru ngủ.
Sau khi hắng giọng, anh hạ giọng xuống nhẹ nhàng: "Đây là một câu chuyện phiêu lưu. Trong một khu rừng xa xôi, có một gia đình hươu sinh sống. Một ngày nọ, hươu mẹ sinh ra một chú hươu con. Chú hươu con ấy rất xinh xắn, lanh lợi và tinh nghịch."
"Nhưng rồi, chú hươu con đã bị một người thợ săn nhìn thấy. Trước đây, gia đình hươu từng bảo vệ khu rừng, dùng cặp sừng dũng mãnh của mình để đánh đuổi thợ săn, nhưng từ đó cũng khiến thợ săn mang lòng thù hận. Gã thợ săn đã bắt cóc hươu con từ bên ba mẹ và mang về làng, định bán chú để trả thù."
Nghe tới đây, Quý Tinh Nhiên cảm thấy lo lắng: "Ba mẹ của chú hươu chắc chắn sẽ rất sốt ruột, đúng không?"
Lộ Quy Chu khựng lại một chút. Anh chỉ tiện tay tìm một câu chuyện ru ngủ trong bách khoa toàn thư, chưa hề nghĩ đến những câu hỏi như vậy.
Nhưng rồi khi nghe Quý Tinh Nhiên hỏi, anh đột nhiên nhận ra cậu bạn nhỏ này đã hoàn toàn nhập tâm vào câu chuyện.
Lộ Quy Chu không đọc tiếp phần sau của câu chuyện, mà dựa theo ý mình, cũng chính là theo mong đợi của Quý Tinh Nhiên.
"Ba mẹ hươu chắc chắn sẽ lo lắng, nhưng họ cũng tin vào đứa con của mình. Chú hươu con thông minh và dũng cảm, chắc chắn cuối cùng sẽ vượt qua mọi thử thách để đoàn tụ cùng ba mẹ."
Quý Tinh Nhiên mỉm cười: "Lộ tiên sinh nói đúng."
Lộ Quy Chu tiếp tục kể: "Ban đầu, chú hươu con cứ ngỡ thợ săn mang mình đi để chơi đùa, nên đã xem thợ săn như bạn bè..."
"Nhưng rồi, chú hươu con cuối cùng nhận ra thợ săn thực chất là kẻ xấu, muốn bán mình. Vào một ngày tuyết rơi trắng xóa, chú hươu con đã trốn thoát."
Quý Tinh Nhiên lại nhíu mày, lo lắng hỏi: "Tuyết lớn như vậy, chú hươu nhỏ bé như thế, liệu chú có bị thương không..."
Lộ Quy Chu suy nghĩ: "Chú hươu con đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ gặp được nhiều người tốt bảo vệ và giúp đỡ. Dù có bị thương, chú hươu kiên cường ấy cũng nhất định sẽ vượt qua, hoàn thành cuộc phiêu lưu của mình."
Nhìn thấy nét lo âu trên mặt Quý Tinh Nhiên giãn ra, Lộ Quy Chu yên lòng, tiếp tục kể.
Lộ tiên sinh thật dịu dàng quá.
Quý Tinh Nhiên chăm chú nhìn gương mặt nghiêng của Lộ Quy Chu. Ánh đèn vàng ấm áp đậu trên gương mặt anh, làm dịu đi những đường nét sắc cạnh nơi chiếc cằm của anh.
Giọng anh vừa nhẹ vừa mềm, kể cho cậu nghe câu chuyện cổ tích, tựa như nâng niu cậu trên một đám mây mơ màng.
Quý Tinh Nhiên cảm thấy như mình được vây quanh bởi sự dịu dàng, sự dịu dàng ấy dường như sắp hòa tan cậu ra.
"Cuối cùng, chú hươu con đã trở về khu rừng và đoàn tụ với ba mẹ."
Lộ Quy Chu vừa đọc xong kết thúc câu chuyện cổ tích thì trong phòng chẳng còn âm thanh nào ngoài những hơi thở nhè nhẹ.
Anh quay sang nhìn Quý Tinh Nhiên. Cậu nằm quay mặt về phía anh, đôi má ửng hồng, lông mi khẽ run rẩy, cả người cuộn tròn lại, chiếc chăn trên lưng cậu phập phồng theo từng nhịp thở.
Lộ Quy Chu lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu, rồi với tay lấy ly nước trên bàn đầu giường.
Vốn định đưa nước cho Quý Tinh Nhiên, nhưng kể chuyện lâu như vậy, miệng anh khô khốc, cuối cùng lại uống hết.
Lộ Quy Chu như hoàn toàn bỏ hẳn công việc, dù Quý Tinh Nhiên đã ngủ rồi, anh cũng không rời đi hay quay lại với công việc của mình.
Anh chỉ ngồi bên cạnh giường của Quý Tinh Nhiên, như một ngọn núi vững chãi, canh giữ cậu, không rời mắt khỏi cậu, như thể chỉ cần chớp mắt, người trước mặt anh sẽ biến mất.