Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Dục tỉnh dậy thì cảm thấy dưới đầu hơi cộm, cậu lấy gối đầu lên thì thấy phía dưới có một khẩu súng lục màu đen, cậu trầm tư một hồi, nghi hoặc cầm lên nhìn…… Ai đặt khẩu súng ở dưới gối cậu vậy?
Chốt an toàn “cạch cạch” hai tiếng làm Tần Thời Luật bừng tỉnh, mở mắt ra thì thấy Đường Dục giống như bạn nhỏ tìm được món đồ chơi mới, khoanh chân ngồi trên giường, cúi đầu nghịch khẩu súng kia.
Đêm qua Tần Thời Luật cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, sợ Đường Dục sẽ như Khương Bá Ngôn nói, nửa đêm ngồi dậy nạp đạn gì đó.
Tần Thời Luật duỗi tay vuốt eo Đường Dục: “Đừng nghịch.”
Đường Dục thấy hắn tỉnh, ôm súng nằm vào lòng hắn: “Tần Thời Luật anh xem nè, có một khẩu súng ở dưới gối em, là anh để vào sao?”
Tối hôm qua sau khi Đường Dục ngủ, Tần Thời Luật đã tháo hết đạn trong súng ra, hắn ôm người rồi hôn lên tóc cậu, không nói chuyện cậu mộng du tối qua: “Ừm, cho em trừ tà.”
“Anh thật mê tín.” Đường Dục mở băng đạn ra, nhìn thấy bên trong trống không, giơ lên cho Tần Thời Luật xem: “Ngay cả đạn cũng không có, dọa quỷ cũng không sợ.”
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn chỉ thường xuyên cầm bút lông và ấm trà, bây giờ cầm súng cũng chẳng có chút khó khăn nào, lên đạn cũng vô cùng thuần thục, Tần Thời Luật hỏi: “Trước kia em từng cầm súng?”
Đường Dục vừa chơi khẩu súng vừa kéo dài giọng trả lời: “Không có.”
Tần Thời Luật thấy cậu không hề sợ thứ đồ này chút nào, càng nghĩ càng cảm thấy lời Khương Bá Ngôn nói không phải không có lý, “Bảo bối, hôm nay chúng ta đi viếng cha em được không?”
Đường Dục dựa vào khuỷu tay Tần Thời Luật, ngẩng đầu nhìn hắn: “Em có thể đi sao?”
Tần Thời Luật: “Có thể.”
Vẻ mặt Đường Dục có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh lại gật đầu: “Ừm.”
Thấy cậu tiếp tục nghịch khẩu súng, Tần Thời Luật chợt nhận ra điều gì đó: “Sao em lại hỏi như vậy?”
Đường Dục “Hả?” một tiếng, nói: “Tại vì ngày hôm qua không có ai đề cập đến, nên em cho rằng không thể đi.”
Ngày hôm qua bọn họ quả thật không có ý định để cậu đi, Khương Bá Ngôn che giấu nhiều năm như vậy là vì không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa Đường Dục và Cố Văn Lễ, sợ kẻ thù của Cố Văn Lễ trả thù lên người cậu, nhưng Đường Dục lại không biết điều này.
Lúc ăn sáng, Tần Thời Luật nói với Khương Bá Ngôn chuyện bọn họ muốn đi viếng Cố Văn Lễ, Khương Bá Ngôn nhìn hắn một cái: “Tối hôm qua nó lấy súng bắn cậu?”
Tần Thời Luật nói: “Tối hôm qua thì không có, nhưng sáng nay thì tự mình mở chốt an toàn, còn tháo băng đạn ra.”
Giọng Khương Bá Ngôn hơi khựng lại.
Đối với một người trước nay chưa từng chạm qua súng mà nói, hai động tác này đều không nên xuất hiện, nhưng Đường Dục lại làm.
Tần Thời Luật cũng không muốn mê tín, nhưng tất cả hành động kì lạ của Đường Dục đều khiến hắn không thể không cố kỵ người cha vợ đã mất kia, Khương Nghiêu nói tính tình Cố Văn Lễ rất tốt, nhưng dù sao cũng đi trên con đường kia, tính tình có thể tốt đến mức nào chứ?
Khương Bá Ngôn nghe được lời này cũng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã tiêu tan, dù sao cũng là con trai của Cố Văn Lễ, nghịch thiên cũng không có gì kỳ lạ, nghịch súng một chút có là gì?
Tần Thời Luật nói muốn đi viếng, để không gây sự chú ý, Khương Bá Ngôn đã chuẩn bị cho Tần Thời Luật một chiếc xe, để bọn họ tự mình tới nghĩa trang.
Vì để phòng ngừa mọi bất trắc, Khương Nghiêu đã tự mình sắp xếp người canh giữ gần nghĩa trang, hắn sẽ đi cùng bọn họ, nhưng không ngồi cùng một chiếc xe, hắn cũng sẽ không lên núi, miễn cho cành mẹ đẻ cành con.
Nhìn bọn họ gióng trống khua chiêng chuẩn bị, Thẩm Nhất Trì hỏi cậu: “Không phải chỉ đi viếng cha cậu thôi sao, sao lại làm giống như hoàng đế cải trang vi hành vậy?”
Đường Dục bình tĩnh ngồi ăn bữa sáng, giống như đã quen nói: “Bọn họ vẫn luôn như vậy.”
Thẩm Nhất Trì khó hiểu: “Vẫn luôn? Không phải cậu chỉ mới gặp cha Khương Nghiêu ngày hôm qua thôi sao?”
Đường Dục nhìn hắn một cái, đáy mắt sinh ra một tia mờ mịt: “…… Đúng vậy.”
Thẩm Nhất Trì bày ra vẻ mặt “Cậu có biết mình đang nói cái gì hay không” nhìn Đường Dục.
Đường Dục cũng bày ra vẻ mặt “Tôi không biết” nhìn lại.
Tần Thời Luật quay đầu qua…… Sao hai người dám liếc mắt đưa tình nhìn qua nhìn lại như vậy hả? Tôi chết rồi đúng không?!
*****
Buổi chiều Tần Thời Luật lái xe chở Đường Dục tới nghĩa trang, xe của Khương Nghiêu chạy tới chân núi thì ngừng lại, Đường Dục thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn.
Tần Thời Luật: “Ngồi yên nào.”
Đường Dục thu đầu về, cửa sổ xe vẫn mở: “Sao anh ấy lại không lên cùng chúng ta?”
Tần Thời Luật nói: “Lần đầu tiên anh tới gặp cha em, hắn đứng ở đó làm gì?”
Đường Dục thấy cũng có lý: “Đây cũng là lần đầu tiên em gặp.”
Tần Thời Luật nghe cậu nói thì không khỏi đau lòng, tuy Lâm Nghi và Tần Chung đối xử với hắn không tốt, nhưng cả hai đều còn sống, ít nhất hắn biết cha mẹ mình là người như thế nào, mà Đường Dục từ nhỏ đã mất cha, cũng chưa từng được gặp ông, cũng không biết cha mình là người như thế nào.
Tần Thời Luật nghĩ, nếu Cố Văn Lễ còn sống, nhìn thấy Đường Dục ngoan ngoãn như vậy, nhất định sẽ rất thương yêu cậu, sao có thể để cậu chịu nhiều uất ức như vậy.
Tần Thời Luật dùng tay còn lại xoa đầu Đường Dục: “Em tới thăm ông ấy, ông ấy nhất định sẽ rất vui.”
Đường núi dài quanh co uốn lượn, trên đường đi lên núi, Đường Dục không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Tần Thời Luật hỏi: “Nhìn gì vậy em?”
Đường Dục đột nhiên rụt đầu về, đóng chặt cửa sổ xe: “Không có gì, khúc cua vừa rồi trông rất nguy hiểm.”
Đường núi cũng không hẹp, hai chiếc xe đi song song với nhau vẫn dư dả, Tần Thời Luật nói: “Anh sẽ lái chậm lại.”
Đường Dục dựa thẳng lưng vào ghế, nắm chặt dây an toàn trước ngực gật gật đầu, cậu quay đầu nhìn Tần Thời Luật: “Anh thắt dây an toàn chặt chưa?”
Tần Thời Luật cười, hắn giật dây an toàn hai cái cho cậu xem: “Chặt rồi.”
Đường Dục nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn có nỗi lo lắng không tên, có lẽ là do đường núi quanh co nên làm đầu cậu hơi choáng váng.
Vì không phải là tiết thanh minh nên xe lên núi cũng không nhiều, Tần Thời Luật tìm vị trí đậu xe, lấy bó hoa cúc trắng từ ghế sau ra, hắn dắt tay Đường Dục: “Vào thôi em.”
Đường Dục nhíu mày, không biết vì sao, cậu cứ cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, hơn nữa cậu cũng không thích nơi này lắm, từ lúc đi qua những khúc cua kia, cậu đã bắt đầu không ngăn được sự hoảng hốt trong lòng.
Tần Thời Luật nâng tay cậu lên: “Sao lòng bàn tay lại ra nhiều mồ hôi vậy?”
Đường Dục nói bừa: “Nóng.”
Tần Thời Luật nhìn cậu một cái, tay Đường Dục rất lạnh, lòng bàn tay thì lại đầy mồ hôi, “Căng thẳng sao?”
Đường Dục lắc đầu.
Sau khi lên núi, Đường Dục nói ít đi rất nhiều, Tần Thời Luật siết chặt tay cậu: “Không phải người nên căng thẳng là anh sao?”
Đường Dục có lệ trấn an hắn một chút: “Anh đừng sợ.”
Tần Thời Luật nhìn sắc mặt của cậu, thầm nói hình như người sợ là em mới đúng.
Nhưng đến gặp cha mình thì có gì phải sợ?
Phần mộ của Cố Văn Lễ là ngôi mộ xa hoa nhất nghĩa trang, có một mảnh sân nhỏ, bia mộ cũng khá lớn, Tần Thời Luật đưa hoa cho Đường Dục, Đường Dục cầm hoa đặt xuống trước mộ rồi nhìn ảnh của Cố Văn Lễ trên tấm bia.
Trên tấm ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, đeo mắt kính, nụ cười ôn nhu ấm áp, Đường Dục trông không giống người đàn ông trên tấm bia cho lắm, ngược lại trên người Khương Nghiêu lại có vài phần bóng dáng của ông.
Bên cạnh mộ Cố Văn Lễ có một phần mộ trống, không có lập bia, Đường Dục nhìn phần mộ kia đến xuất thần, đột nhiên bị Tần Thời Luật ôm bả vai.
Đường Dục hoảng sợ, quay đầu lại nhìn hắn.
Tần Thời Luật nói: “Nhìn gì đó, không gọi một tiếng sao?”
Trong lòng Đường Dục có hơi loạn, ngẩn ngơ đứng lên, nói với tấm bia: “Ba mẹ, con tới thăm hai người.”
Tần Thời Luật đang âm thầm nói xin lỗi vì đã đào mộ, nghe thấy Đường Dục nói, hắn lập tức nhìn qua: “Em nói cái gì?”
Đường Dục vốn đã bất an, đột nhiên bị Tần Thời Luật lớn tiếng doạ cho giật mình, cậu lập tức tủi thân: “Sao anh quát em?”
Tần Thời Luật nói xin lỗi: “Vừa rồi em nói cái gì?”
Tần Thời Luật dỗ cho có lệ, Đường Dục không vui nói: “Em nói ba mẹ, con tới thăm hai người, sao anh lại quát em.”
Gần đây tính tình Đường Dục không tốt, Tần Thời Luật vội vàng ôm người vào lòng, liên tục nói mấy câu xin lỗi mới dỗ được cậu.
Đường Dục ôm eo Tần Thời Luật, mặt chôn trước ngực hắn không muốn ngẩng đầu: “Em sợ chỗ này.”
Tần Thời Luật xoa đầu cậu: “Đừng sợ, anh ở đây.” Tần Thời Luật nhìn về phía tấm bia.
Trên tấm bia chỉ viết tên một người là Cố Văn Lễ, ông và Đường Nhạc Á cũng không được chôn cất như một đôi vợ chồng bình thường, mà là được Khương Bá Ngôn bí mật chôn cất cùng nhau, nếu không phải hắn cho người đào mộ lên, hắn cũng không biết chuyện này, Đường Dục càng không thể biết.
Tần Thời Luật đỡ bả vai Đường Dục đẩy cậu ra một chút: “Sao em biết mẹ em cũng ở đây?”
Đường Dục vươn hai cánh tay ra phía trước muốn ôm hắn: “Không phải anh nói sao?”
Tần Thời Luật khẳng định hắn chưa từng nói: “Không phải anh.”
Động tác Đường Dục hơi khựng lại: “Vậy là chú Khương?”
Khương Bá Ngôn tất nhiên sẽ không nói cho cậu biết chuyện này.
Đường Dục hậu tri hậu giác nhận ra không phải Khương Bá Ngôn nói, cậu càng sợ hãi, tốc độ nói cũng nhanh hơn: “Vậy là ông Chu? Hoặc là anh Khương Nghiêu?”
Từ ngày hôm qua cho tới giờ, Tần Thời Luật vẫn luôn ở cùng cậu, cho dù là Khương Nghiêu hay ông Chu, bọn họ đều chưa từng đề cập tới chuyện này.
Tần Thời Luật nhìn sắc mặt hoảng loạn của cậu, bắt đầu từ ngày hôm qua cậu đã có gì đó không đúng: “Bảo bối à, bọn họ chưa từng nói, cũng không có ai nói cho em biết chuyện này, rốt cuộc là làm sao em biết được?”
Đường Dục lo lắng đến dậm chân: “Chắc chắn là có người đã nói mà, nếu không làm sao em biết được?”
Tần Thời Luật cũng rất muốn biết làm sao cậu biết được, hắn lần nữa nhìn về phía tấm bia…… Chắc không phải tà môn gì đó chứ? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông?
Đường Dục nằng nặc đòi hắn ôm, Tần Thời Luật kéo người vào trong lòng, hắng giọng nói với tấm bia: “Ba, mẹ, chào hai người, con tên là Tần Thời Luật, là chồng của Đường Dục, chuyện lúc trước con thành thật xin lỗi, hy vọng hai người sẽ hiểu, con thật sự bất đắc dĩ không còn lựa chọn nào khác, về sau con sẽ thường xuyên dẫn Đường Dục tới thăm hai người.”
Đường Dục hoảng sợ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch: “Anh đang làm gì vậy?”
Tần Thời Luật nói: “Chào hỏi ba mẹ.”
Đường Dục nhìn tấm bia rồi lại nhìn Tần Thời Luật, đột nhiên lui về sau một bước: “Phương thức chào hỏi của anh thật khủng khiếp, có phải nói thêm vài câu nữa là anh muốn vào đó ngồi luôn không?”
Tần Thời Luật: “……” Ngồi đâu? Trên hủ tro cốt hả?
Đường Dục sợ hãi nói: “Anh đừng như vậy mà.”
Tần Thời Luật đặt tay ở một bên cổ Đường Dục, ngón cái nâng cằm để cậu ngẩng đầu lên, “Em đang sợ cái gì vậy? Đây là cha mẹ của em mà.”
Đường Dục lắc đầu, khóe mắt nhìn thoáng qua phần mộ trống bên cạnh, “Em không có sợ bọn họ, em sợ nơi này.”
Nơi này làm cậu nôn nóng, làm cậu có một loại cảm giác bất an khó diễn tả, cậu rất không thích nơi này.
Tần Thời Luật khó hiểu, ngôi mộ vài trăm năm mà cậu vẫn có thể đi xuống bình thường, còn ở đây chỉ là một ngôi mộ lộ thiên mà cậu lại sợ.
Đường Dục sợ hãi, Tần Thời Luật cũng không ép cậu ở lại, ra khỏi nghĩa trang, mới vừa ngồi vào xe, người trông coi mộ liền đi tới gõ gõ cửa sổ xe.
Tần Thời Luật hạ cửa sổ xe xuống.
Người nọ khom người nhìn bọn họ, nói: “Anh bạn trẻ, vừa rồi có một người đàn ông lên xe của cậu, anh ta trông rất lén lút, tám phần là ăn trộm, tốt nhất là hai người nên kiểm tra xem có bị mất thứ gì hay không.”
Tần Thời Luật nhíu mày: “Ăn trộm?”
Người trông mộ chỉ vô tình nhìn thấy nên mới tới đây nói với bọn họ một tiếng, nói xong liền rời đi.
Trong xe không bị mất thứ gì, nhưng Tần Thời Luật lại có chút không yên tâm, hắn nhìn về phía Đường Dục, vừa mới nói một chữ “Em” đã bị Đường Dục đánh gãy: “Em đi cùng anh.”
Tần Thời Luật hơi sửng sốt, hắn còn chưa nói gì mà.
Tần Thời Luật nói: “Anh gọi cho Khương Nghiêu, em đi cùng người của hắn đi, xuống dưới chân núi thì chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Đường Dục không nhìn hắn, cúi đầu lắc lắc: “Em muốn cùng anh xuống núi.”
Đường Dục vặn vẹo ngón tay, cảm giác bất an ngày một rõ ràng, cậu lẩm bẩm: “Em đi cùng anh, đừng bỏ em mà.”
Tần Thời Luật phát hiện cậu có chút không đúng, hắn nắm gáy Đường Dục, để cậu quay đầu qua nhìn hắn: “Bảo bối, nhìn anh.”
Ánh mắt hỗn loạn của Đường Dục từ từ tập trung vào mặt hắn, người cũng chậm rãi bình tĩnh lại, cậu bắt lấy tay Tần Thời Luật: “Chúng ta không lái chiếc xe này, được không?”
Tần Thời Luật nào dám nói không được, dáng vẻ vừa rồi của cậu thật sự doạ hắn sợ rồi, “Được, anh gọi Khương Nghiêu, để người của hắn tới đón chúng ta.”
Đường Dục gật đầu, bả vai căng chặt cũng chậm rãi lỏng.
Người của Khương Nghiêu cũng ở gần đó, Đường Dục thấy có người từ trong nghĩa trang đi ra: “Tới rồi.”
Tần Thời Luật nhìn thoáng qua, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng quần đen bình thường, trên người cũng không có khí chất “người xấu” như hai người mà Khương Bá Ngôn sắp xếp tới đón bọn họ ngày hôm qua, hắn tò mò tại sao Đường Dục lại biết người này là người của Khương Nghiêu.
Lâm Triết đi tới, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Đường Dục: “Đường thiếu không sao chứ?”
Đường Dục lắc đầu: “Tôi không sao.”
Lâm Triết đưa chìa khóa xe cho Tần Thời Luật: “Tần tiên sinh lái xe của tôi đi, tôi sẽ lái xe của anh xuống núi.”
Đường Dục lập tức giữ chặt Lâm Triết: “Đi cùng nhau.”
Tần Thời Luật nhìn Đường Dục một cái, nói với Lâm Triết: “Cậu lái xe đi, Đường Dục không khoẻ, tôi cũng khó lòng tập trung lái xe.”
Lâm Triết gật đầu: “Cũng được.”
Lên xe, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: “Sao em biết cậu ta là người của Khương Nghiêu?”
Đường Dục thắt dây an toàn cho mình, sau đó lại muốn thắt cho Tần Thời Luật: “Đoán.”
Tần Thời Luật đè tay cậu lại, nếu hắn cũng thắt dây an toàn thì hai người sẽ phải ngồi hai ghế, Tần Thời Luật dịch sát tới ôm cậu, “Cứ như vậy đi.”
Đường Dục không chịu, Tần Thời Luật lại cầm tay cậu hôn một cái: “Không sao đâu.”
Lâm Triết lái xe rất ổn định, trên đường xuống núi cũng không hề xốc nảy, xe chạy vào đường hầm, đường hầm trong núi không dài nên không có đèn, Đường Dục đột nhiên quay đầu lại, thấy đằng sau có một chiếc xe lóe đèn vài cái.
Đường Dục hơi loá mắt, sau đó liền thấy chiếc xe phía sau đột nhiên tăng tốc tông thẳng vào bọn họ……
“Rầm” một tiếng, cả người Đường Dục theo quán tính nảy mạnh lên, Tần Thời Luật một tay bảo vệ đầu Đường Dục, một tay chống lên ghế trước, “Cắt đuôi được không?”
Lâm Triết mắng một câu thô tục: “Có thể.”
Chiếc xe phía sau bám theo bọn họ suốt chặng đường, Tần Thời Luật và Lâm Triết đều phát hiện có gì đó không đúng, tuy chỉ có một đường duy nhất để xuống núi, nhưng chiếc xe kia lại cố tình đúng lúc đi theo bọn họ cùng xuống núi, Lâm Triết đã thử chạy nép qua một bên để đối phương đi trước, nhưng chiếc xe kia lại vẫn như cũ không nhanh không chậm đi phía sau bọn họ.
Bọn họ đều có thể nhìn ra Đường Dục đang hoảng loạn, vì sợ dọa đến cậu nên không có ai đề cập đến chiếc xe phía sau, không nghĩ tới vẫn bị cậu phát hiện.
Cú va chạm vừa nãy rất nặng, Đường Dục được Tần Thời Luật bảo vệ trong ngực, cậu có thể cảm nhận được Lâm Triết đang tăng tốc, mà chiếc xe phía sau vẫn thỉnh thoảng cọ trúng đuôi xe bọn họ.
“Tần tiên sinh.” Lâm Triết nhìn kính chiếu hậu, đạp lên chân ga, “Bám chắc vào.”
Tần Thời Luật không thắt dây an toàn, Đường Dục ôm chặt hắn, run rẩy nói: “Anh Tiểu Lâm, ra khỏi đường hầm có một khúc cua gấp, chú ý một chút.”
Lâm Triết không có nhiều thời gian suy nghĩ, chỉ đáp lại một tiếng “Được”.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ |||||
Nghe tiếng chân ga tăng tốc, Đường Dục nhắm chặt hai mắt, chôn mặt vào trước ngực Tần Thời Luật, theo tốc độ ngày càng gia tăng, cậu chỉ dựa theo cảm giác vẫn có thể biết được xe đang ra khỏi đường hầm, thân xe nghiêng qua một bên, một khúc cua…… hai khúc cua…..
Xung quanh lại có thêm mấy chiếc xe, tiếng va chạm khiến Đường Dục cực kì đau đầu, giống như có thứ gì đó sắp vọt ra khỏi đầu cậu.
Thân xe nghiêng lần thứ ba, Đường Dục càng ôm chặt cánh tay Tần Thời Luật, hôm nay Tần Thời Luật mặc một chiếc sơ mi màu đen, nếu đổi lại thành màu trắng, có lẽ lúc này tay áo đã xuất hiện thêm màu đỏ của máu.
Người của Lâm Triết vẫn luôn đi theo phía sau, phát hiện chiếc xe kia không đúng, lập tức lái xe đuổi theo để chặn lại.
Đột nhiên, “rầm” một tiếng ——
Ở khúc cua mà Đường Dục đề cập vừa nãy, chiếc xe kia tông thẳng vào lan can phòng hộ.
Tiếng vang thật lớn như một cây búa đập thẳng vào đầu Đường Dục, mọi thứ bắt đầu tuôn ra khỏi đầu cậu —— ánh lửa bị dập tắt dưới vách núi, chiếc xe lăn xuống núi bị thiêu cháy đến mức không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, người trong xe huyết nhục mơ hồ, tay trái rũ bên người, trên ngón áp út vẫn đang đeo một chiếc nhẫn khảm ngọc bích.
Đường Dục chậm rãi mở mắt ra, nhìn bàn tay trái của Tần Thời Luật đang ôm mình vào lòng, chiếc nhẫn kia, giống y như đúc chiếc nhẫn trên tay hắn……
Thân xe dần dần ổn định lại, Đường Dục không phân biệt được rốt cuộc đây là mơ hay chỉ là ảo giác, cậu nhắm mắt lại, không biết nước mắt đã chảy dài trên mặt từ lúc nào: “Tần Thời Luật, em đau đầu.”