“Người anh em, giang hồ cần cứu gấp!”
Đường Dục nhận được điện thoại cầu cứu của Lý Hi Nhã, dựa theo địa chỉ cô gửi tới một nhà hàng, sau khi tới cậu mới biết, Lý Hi Nhã lại bị người trong nhà sắp xếp đi xem mắt.
Lần trước Đường Dục tham gia loại hoạt động này là khi Tần Thời Luật đi xem mắt với Lý Hi Nhã, trải nghiệm cũng không mấy tốt đẹp, ngay cả cửa cậu cũng không bước vào, xoay người muốn đi.
Lý Hi Nhã vội vàng giữ chặt cậu: “Chúng ta có còn là bạn không vậy? Thấy bạn bè gặp nạn mà cậu lại xoay người bỏ đi, như vậy là anh hùng hảo hán?”
Đường Dục: “Anh hùng hảo hán không có cùng đi xem mắt với người khác.”
Lý Hi Nhã nói: “Bây giờ không phải có rồi sao? Xin cậu đấy, đi cùng tôi đi mà, tôi sẽ nói rõ ràng với người đó, nếu không Cát Phi mà biết chuyện này thì tôi xong đời rồi!”
Động tác Đường Dục hơi dừng một chút: “Cô với Cát Phi đang quen nhau?”
Lý Hi Nhã ấp úng: “…… Không, cô ấy không đề cập, tôi cũng chưa nói, cứ, cứ như vậy thôi, cả hai đều hiểu!” Lý Hi Nhã nói: “Buổi xem mắt hôm nay là do ông nội tôi sắp xếp, tôi thật sự không từ chối được, anh em tốt, giúp đỡ tôi một xíu thôi, cậu chỉ cần ngồi cùng tôi một lát là xong rồi.”
Đường Dục cũng cảm thấy tốt nhất là nên nói rõ ràng, lỡ như đối phương là người không nói lý, không chịu để Lý Hi Nhã đi, cô ấy là phụ nữ cũng hơi khó ứng phó.
Cậu nhìn túi trong tay Lý Hi Nhã, là một vật hình tròn nạm đá quý, cậu chỉ chỉ: “Nặng không?”
Lý Hi Nhã nhìn thoáng qua: “A? Không sao, một chút thôi.”
Đường Dục gật gật đầu.
Nhìn cũng không nặng lắm.
Cậu hỏi Lý Hi Nhã: “Nói rõ ràng xong rồi đi?”
Lý Hi Nhã gật đầu: “Ừm!”
Cuối cùng Đường Dục vẫn đồng ý vào cùng Lý Hi Nhã, hai người vào nhà hàng, Lý Hi Nhã tìm một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Đường Dục hỏi: “Vì sao không vào phòng riêng?”
Lý Hi Nhã chê cậu không hiểu tình huống: “Làm gì có ai lần đầu tiên gặp mặt đã ngồi phòng riêng, hai người mắt to trừng mắt nhỏ rất xấu hổ biết không.”
Đường Dục chưa từng đi xem mắt bao giờ, không hiểu mấy chuyện này, cậu nhìn thời gian: “Có phải đối phương đến muộn hay không?”
Lý Hi Nhã nói: “Không có, là chúng ta tới sớm.”
Đường Dục nhàm chán lật lật thực đơn, đồ ăn của nhà hàng này thoạt nhìn cũng ngon đấy chứ, bất quá Lý Hi Nhã đã nói đợi cô nói rõ ràng với đối phương xong sẽ đi ngay, chắc là sẽ không ở lại đây ăn cơm.
Cậu khép thực đơn lại, ngồi ở bàn đợi một hồi, phía sau liền truyền đến một giọng nói êm dịu……
“Xin hỏi, cô là Lý tiểu thư phải không?”
Lý Hi Nhã vừa ngẩng đầu, trong lòng không khỏi chấn động một phen.
Ôi đệch, lớn lên đẹp trai dữ!
Khó trách ông nội cô nói đối phương trông rất được, đây không phải là được bình thường đâu nha.
Đường Dục cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, quay đầu nhìn qua…… Thì ra không chỉ quen tai, còn quen mắt nữa!
Kỷ Bạch mặc một chiếc áo sơmi đen có hoa văn thuỷ mặc màu trắng, tóc đuôi sói được buộc gọn gàng sau đầu, đôi mắt hoa đào chứa đầy ý cười khi bất ngờ nhìn thấy Đường Dục đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Hắn nhìn Đường Dục, gọi tên cậu vô cùng rõ ràng: “Đường Dục.”
Lý Hi Nhã lập tức nhìn về phía Đường Dục: “Cậu quen?”
Đường Dục cũng rất bất ngờ, cậu ngốc ngốc gật đầu: “Lúc trước có gặp một lần ở thủ đô.”
Kỷ Bạch cười cười: “Không chỉ một lần thôi đâu.”
Lý Hi Nhã có hơi ghen tị, cô nhỏ giọng nói với Đường Dục: “Cậu có cái vận đào hoa gì đây, vì sao mấy người bên cạnh cậu đều có vẻ ngoài đẹp trai như vậy?”
Chuyện này Đường Dục cũng khó lòng khiêm tốn, cậu cũng nhỏ giọng nói: “Chắc là ở phương diện này vận khí của tôi tương đối tốt.”
Lý Hi Nhã “chậc” một tiếng: “Có cần tự tin như vậy không?”
Kỷ Bạch ngồi xuống, nhìn hai người thì thầm to nhỏ cũng không đánh gãy, chờ bọn họ nói xong mới hỏi: “Hai vị gọi món chưa?”
Đường Dục lắc đầu.
Lý Hi Nhã vẫn chưa quên mục đích của mình, cô hơi hắng giọng, nói: “Thật ngại quá Kỷ tiên sinh, nếu anh đã là người quen của Đường Dục, vậy tôi cứ nói thẳng nhé, buổi xem mắt hôm nay là do ông nội tôi sắp xếp, tôi đã có người mình thích rồi, thành thật xin lỗi, có lẽ bữa cơm này tôi không ăn được rồi.”
Kỷ Bạch đưa thực đơn cho Đường Dục: “Thật trùng hợp, tôi cũng muốn nói như vậy, tôi cũng có người mình thích rồi, buổi xem mắt ngày hôm nay cũng là do ông nội tôi ép tôi tới.”
Lý Hi Nhã kinh ngạc, không quá tin tưởng lại có chuyện trùng hợp như vậy: “Anh không lừa tôi để qua chuyện đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Kỷ Bạch nhìn Đường Dục một cái: “Tôi vốn định dùng bữa xong mới thương lượng với cô, không ngờ cô lại nói ra trước, nếu như vậy thì sau khi trở về chúng ta hãy tự nói với người trong nhà rằng hai ta không thích hợp, chuyện này chắc cũng không khó giải quyết đâu.”
Lý Hi Nhã vừa nghe xong liền nói, “Vậy thật tốt quá!”
Đường Dục cầm thực đơn nhìn hai người: “Xem mắt tùy tiện như vậy sao?”
Kỷ Bạch cười nói: “Nếu không thì sao? Hai bên đều không có ý với nhau, hà tất gì phải lãng phí thời gian?”
Đường Dục không hiểu, hỏi: “Vậy anh đã có người mình thích, tại sao còn muốn tới xem mắt?”
Đôi mắt hoa đào của Kỷ Bạch khi cười rộ lên giống như một chiếc móc câu, muốn móc người ta dính chặt vào đó: “Bởi vì ông nội tôi nghe nói người tôi thích đã kết hôn, ông ấy sợ tôi chấp mê bất ngộ* nên lập tức sắp xếp cho tôi buổi xem mắt này.”
*Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.
Đường Dục cảm thấy ông nội hắn làm rất đúng: “Vậy anh quả thật không nên chấp mê bất ngộ nữa.”
Kỷ Bạch nhìn cậu, cười: “Nhưng tôi lại cảm thấy, có lẽ tôi có thể thử xem.”
Lời này là muốn làm kẻ thứ ba chen chân?
Lý Hi Nhã không dám nói lời này trước mặt Đường Dục, cô nói: “Anh đừng có nói mấy lời vô đạo đức như vậy trước mặt người dẫn đầu công lý, cẩn thận cậu ấy giáo huấn anh.”
Kỷ Bạch hứng thú nhìn Đường Dục: “Người dẫn đầu công lý?”
Đường Dục cảm thấy Lý Hi Nhã đang cười nhạo mình, cậu nhỏ giọng nói: “Tôi không có.”
“Không có gì không có.” Lý Hi Nhã giải quyết xong chuyện xem mắt, tâm tình khá tốt, “Không phải vừa rồi cậu vẫn luôn xem thực đơn sao, chọn món đi, nếu là bạn của cậu thì cùng ăn một bữa cơm cũng không sao, bữa này tôi mời.”
Đường Dục vừa định nói “Hắn không phải bạn tôi” thì bị Kỷ Bạch cắt ngang: “Sao có thể để phụ nữ trả tiền chứ, cứ để tôi mời đi.”
Lý Hi Nhã cũng không khách khí: “Cũng được, đành để Kỷ tiên sinh tiêu pha rồi.”
Kỷ Bạch không cảm thấy đây là tiêu pha, hôm nay hắn bị ông nội ép tới xem mắt là vì để hắn chặt đứt ý niệm, nhưng ai có thể ngờ vận mệnh lại tuyệt vời như vậy, chỉ sợ là ý niệm không đứt được, người này hắn càng nhìn càng thấy thích.
Chọn món xong, Lý Hi Nhã mới vừa hỏi một câu “Hai người quen biết nhau thế nào?”, điện thoại đột nhiên vang lên, cô tiếp điện thoại, giây tiếp theo cô giống như cái trống bỏi, quay trái quay phải nhìn xung quanh.
Đường Dục đè cô lại: “A, động kinh hả?”
Lý Hi Nhã đều bị sự động kinh của mình làm cho sửng sốt một chút, cô nhìn về phía Đường Dục, sau đó nhìn về phía bên kia đường thông qua cửa kính bên cạnh cậu, hoang mang rối loạn nói với người trong điện thoại: “Tôi, tôi đi cùng Đường Dục tới xem mắt!”
Đường Dục: “???”
Lý Hi Nhã cúp điện thoại, lập tức chắp tay trước ngực nhận tội với Đường Dục: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, Cát Phi đang ở bên ngoài, cô ấy sắp vào đây rồi, xin cậu đấy, làm ơn đừng để cô ấy biết tôi tới để xem mắt.”
Đường Dục nhăn mặt: “Nhưng cô cũng không thể nói là đi xem mắt cùng tôi chứ.”
Lý Hi Nhã sốt ruột nên nói hớ, hiện tại muốn bổ sung cũng không có biện pháp nào, “Coi như cậu chịu thiệt một chút giúp tôi đi mà, hôm nào tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu thật tốt nhé.”
Kỷ Bạch nghe vậy thì bật cười: “Tôi cũng không đến mức gây hại cho người khác như vậy chứ?”
Lý Hi Nhã quên mất còn có một người đang ngồi đây, cô lần nữa cầu xin: “Xin anh lát nữa đừng có nói chuyện.”
Trong lúc đang nói chuyện thì Cát Phi bước vào, Lý Hi Nhã vội vàng đứng lên, “Tiểu Phi.”
Cát Phi nhìn Kỷ Bạch, sau đó nhìn Đường Dục: “Vị này là……”
Lý Hi Nhã cầu xin nhìn về phía Đường Dục, Đường Dục chết lặng nói dối: “Đối tượng xem mắt của tôi.”
Cát Phi hơi sửng sốt: “Không phải cậu kết hôn rồi sao?”
Đường Dục: “……” Đúng vậy, tôi kết hôn rồi, sao còn phải đi xem mắt?
Đường Dục nhìn về phía Lý Hi Nhã, trên mặt Lý Hi Nhã như hiện lên dòng chữ “Tương lai của tôi đều nằm trong tay cậu”.
Cậu vì nghĩa khí, cắn răng nói: “Tôi ngoại tình.”
Cát Phi: “……”
Kỷ Bạch: “……”
Lý Hi Nhã không nhịn được “Phụt” một tiếng.
Đường Dục trừng cô, tôi vì cô mà đi ngoại tình, cô còn dám cười, đúng là không có nghĩa khí!
Cát Phi không biết cậu đang làm cái quỷ gì, nhưng nhìn cậu cũng không giống loại người sẽ đi ngoại tình, cô nhìn về phía Lý Hi Nhã, Lý Hi Nhã chột dạ không dám nhìn lại, Cát Phi vừa nhìn liền hiểu.
Cát Phi hỏi cô: “Cô ở lại đây hay là đi theo tôi?”
Lý Hi Nhã làm sao dám ở lại: “Đi theo cô.”
Lý Hi Nhã quyết đoán rời đi, bỏ lại một mình Đường Dục rồi bỉ dực song phi*.
*Ý chỉ tình vợ chồng thắm thiết, bầu bạn không rời hoặc nam nữ tâm đầu ý hợp, sóng vai trên con đường sự nghiệp, kết làm cộng sự.
Bọn họ đi rồi, Đường Dục tức giận lẩm bẩm: “Không nghĩa khí gì hết.”
Kỷ Bạch xem náo nhiệt xong, cười cười: “Thì ra đối tượng xem mắt hôm nay là cậu sao, nếu là cậu thì có lẽ tôi có thể tiếp nhận buổi xem mắt này.”
Đường Dục nhìn hắn một cái: “Không phải tôi.”
Kỷ Bạch nhướng mày: “Nhưng vừa nãy rõ ràng là cậu nói cậu tới xem mắt mà.”
Đường Dục trở mặt không thừa nhận: “Kế sách tạm thời, anh đừng có gây rắc rối cho tôi.”
Kỷ Bạch không muốn gây rắc rối, chỉ là muốn chọc cậu một chút.
Phục vụ bưng đồ ăn lên, Kỷ Bạch nói: “Lý tiểu thư đi rồi, bữa cơm này chỉ có hai chúng ta ăn thôi, đối tượng xem mắt.”
Một bàn đầy đồ ăn, hơn một nửa là do Đường Dục chọn, cậu không định lãng phí, “Anh đừng có gọi tôi như vậy, tôi không phải.”
Đường Dục nói sang chuyện khác: “Con dấu kia anh còn giữ không?”
Kỷ Bạch lấy con dấu từ trong túi quần ra: “Vẫn luôn giữ.”
Đường Dục có chút bất ngờ: “Sao anh lại mang theo bên người?”
Kỷ Bạch nhìn biểu tình bất ngờ của cậu thì không nhịn được cười cười: “Bởi vì thích.”
Đường Dục ngượng ngùng, dù sao đó cũng là món đồ lần đầu tiên cậu làm, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhìn thế nào cũng cảm thấy không đáng tiền.
Đường Dục nhớ tới lời Kỷ Bạch nói vừa nãy: “Vừa rồi anh nói chúng ta gặp nhau không chỉ một lần.”
Kỷ Bạch tự luyến chỉ chỉ mặt mình: “Gương mặt này của tôi không làm người ta thấy ấn tượng sao?”
Đường Dục thành thật nói: “Nếu tôi đã gặp thì chắc chắn sẽ có ấn tượng, nhưng tôi lại không có chút ấn tượng nào, hẳn là chưa từng thấy qua.”
“Có lẽ giống như cậu nói đấy, có thể là do cậu không thấy tôi.” Kỷ Bạch nhắc: “Miến Giang, phòng đấu giá, đồ rửa bút.”
Đường Dục giật mình, không xác định hỏi: “Anh là cái người giành đồ rửa bút với tôi?”
Từ “giành” này cũng dùng y như đúc, Kỷ Bạch nói: “Không phải cuối cùng đã nhường cho cậu rồi sao?”
Đường Dục có chút kinh ngạc, ngày đó cậu có quay đầu lại vài lần cũng không thấy được người ngồi ở lầu hai, chỉ thấy được sườn mặt trước khi rời đi của hắn.
Thời gian trôi qua đã lâu, lúc đó cũng không nhìn thấy rõ lắm, Đường Dục không xác định được người nọ có phải là Kỷ Bạch hay không.
Đường Dục cảm thấy chuyện này quá mức trùng hợp, gặp nhau ở Miến Giang, sau đó lại gặp ở thủ đô, nghĩ đến chuyện khoá đầu trâu, Đường Dục đột nhiên có chút sợ hãi, đừng nói là người này theo dõi cậu nha.
Đường Dục hỏi hắn: “Nhà anh ở Phú Dương?”
“Là lỗi của tôi, tôi quên tự giới thiệu.” Kỷ Bạch nâng đôi mắt hoa đào lên nhìn cậu: “Tôi tên là Kỷ Bạch, là người Lâm Giang, năm nay 29 tuổi, lần này tôi tới Phú Dương cùng ông nội để xử lý chút việc, còn về lý do xem mắt thì cậu đã biết, còn chuyện gì cậu muốn biết thì cứ việc hỏi, tôi biết được gì thì nhất định sẽ nói hết, đối tượng xem mắt của tôi.”
“Tôi không phải đối tượng xem mắt của anh, tôi kết hôn rồi.” Đường Dục giơ bàn tay đeo nhẫn cho hắn xem.
Thật ra chiếc nhẫn kia nhìn rất đẹp, chỉ là có chút chướng mắt, Kỷ Bạch nói: “Không sao cả, dù sao cậu cũng đã ngoại tình đến xem mắt với tôi mà.”
Đường Dục có hơi xấu hổ vì lời nói dối lúc nãy: “…… Anh đừng có nói như vậy, anh cũng biết là tôi nói dối mà.”
Lý Hi Nhã đã gửi tới mấy chục dán nhãn quỳ xuống dập đầu, Đường Dục rep lại [một cước đá bay] liền không trả lời tiếp nữa.
Ăn cơm xong ra khỏi nhà hàng, Kỷ Bạch hỏi cậu: “Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi.”
Đường Dục: “Tôi có thể tự bắt xe.”
“Trời nắng thế này mà cậu đứng chờ xe, không sợ phơi nắng sao?” Kỷ Bạch không định để cậu tự về, “Cậu chờ một chút, tôi đi lái xe tới đây.”
Nhà hàng này ở vị trí khá tốt, nhưng lại có rất ít xe taxi qua lại, Kỷ Bạch lái xe tới, “Lên xe.”
Đường Dục nhìn hắn, đứng yên không nhúc nhích.
Kỷ Bạch: “Sợ tôi chở cậu đi bán à?”
Đường Dục không sợ, hắn là đối tượng xem mắt của Lý Hi Nhã, nếu như cậu bị bán thì chắc chắn Lý Hi Nhã có thể tìm được cậu.
Đường Dục lên xe, Kỷ Bạch hỏi: “Đi đâu?”
Đường Dục nói địa chỉ công ty cho hắn, mấy ngày rồi cậu không tới công ty, “Thẩm Bái Bì” lại bắt đầu thúc giục cậu.
Kỷ Bạch vừa nghe Đường Dục nói địa chỉ thì cảm thấy có chút quen tai, sau khi tới nơi hắn mới phát hiện, đây cũng là địa điểm mà hắn muốn tới — Đường thị.
Kỷ Bạch nhướng mày: “Cậu làm việc ở đây?”
Đường Dục nói: “Tôi không đi làm.”
Kỷ Bạch nhìn cậu: “Không đi làm cậu tới đây làm gì?”
Đường Dục không nói lý do, “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây.” Xuống xe, Đường Dục quay đầu lại thấy Kỷ Bạch cũng xuống, “Anh xuống xe làm gì?”
Kỷ Bạch cười nói: “Đưa cậu vào.”
Đường Dục cảm thấy người này rất kỳ quái: “Không cần anh đưa.”
Kỷ Bạch trực tiếp đi vào trong: “Khách khí cái gì, thuận tiện tôi vào tham quan một lát.”
Đường Dục nhìn hắn đi vào cửa lớn công ty, chạy nhanh tới, “Kỷ Bạch, anh đừng có gây rối nữa.”
Đây là lần đầu tiên Đường Dục gọi tên hắn, vô cùng dễ nghe, giọng nói mềm mại gọi tên hắn dễ nghe hơn hẳn những người khác.
Chị gái ở quầy lễ tân nhìn thấy Kỷ Bạch đi vào, vừa muốn hỏi hắn tìm ai, liền thấy ông chủ nhỏ nhà mình cũng chạy vào, “Xin chào Đường tổng.”
Đường Dục không rảnh chào hỏi chị gái lễ tân, nắm lấy áo Kỷ Bạch, “Nơi này không cho tham quan.”
Kỷ Bạch ngẩn ra, nhìn cậu: “Đường tổng?”
Đường Dục nói: “Đây là công ty của tôi.”
Lông mi Kỷ Bạch khẽ run lên: “Chẳng lẽ cậu là……”
“Hai người đang làm gì?” Khương Nghiêu bỗng nhiên xuất hiện, hắn đi tới, kéo tay Đường Dục ra, nhìn về phía Kỷ Bạch: “Lôi lôi kéo kéo làm gì?”
Kỷ Bạch giơ hai tay lên: “Không phải tôi kéo, cậu vu khống người ta cũng có giới hạn thôi chứ.”
Khương Nghiêu không để ý tới hắn.
Kỷ Bạch nhìn Đường Dục, hỏi Khương Nghiêu: “Cậu ấy là ông chủ mới của cậu à?”
Khương Nghiêu vẫn không để ý, hắn hỏi Đường Dục: “Sao em lại quen biết cậu ta?”
Đường Dục cảm thấy phương thức họ gặp nhau thật khó diễn tả: “Nói ra thì dài lắm.” Cậu lười nói.
Kỷ Bạch nói: “Định mệnh đưa chúng tôi đến với nhau.”
Đã lâu không nghe cậu ta nói mấy lời buồn nôn, bây giờ nghe lại vẫn cứ rợn người như vậy, Khương Nghiêu trừng Kỷ Bạch một cái.
Đường Dục hỏi Khương Nghiêu: “Hai người cũng biết nhau sao?”
Khương Nghiêu: “Bạn của anh, tìm cậu ta tới có chút việc.”
Đường Dục cũng không hỏi chuyện gì, chỉ là có chút kinh ngạc chuyện Kỷ Bạch là bạn của Khương Nghiêu.
Lúc này Thẩm Nhất Trì gọi tới, cậu nhìn thoáng qua: “Tôi đi tìm Thẩm Nhất Trì.”
Khương Nghiêu xoa nhẹ đầu cậu: “Đi đi.”
Chờ Đường Dục đi xa, Khương Nghiêu dùng khuỷu tay thúc Kỷ Bạch một cái: “Tới văn phòng tôi.”
Bụng Kỷ Bạch bị ăn một cú, hơi khom người: “Con mẹ nó cậu có thể xuống tay nhẹ một chút được không?”
Kỷ Bạch đi theo Khương Nghiêu tới văn phòng, đóng cửa lại, Khương Nghiêu trầm mặt hỏi: “Thành thật khai ra đi, quen biết thế nào?”
Kỷ Bạch vòng qua hắn, đi đến sô pha ngồi xuống: “Đã nói là định mệnh mà.”
Khương Nghiêu lười giả vờ nhã nhặn trước mặt cậu ta: “Cút mẹ cái định mệnh của cậu đi!”
Kỷ Bạch nhấc chân gác lên bàn: “Cậu ấy chính là cậu em trai mà cậu lúc nào cũng nhắc mãi đấy hả?”
Khương Nghiêu đá cái chân trên bàn trà xuống: “Cậu có ý kiến?”
“Không dám.” Kỷ Bạch nói: “Trước kia nghe cậu ba hoa chích choè khen người ta, lúc đó tôi còn cảm thấy cái tên ung thư đệ khống thời kì cuối như cậu thì không thể tin, hiện tại xem ra cậu nói rất có tính hàm súc.”
Khương Nghiêu nhíu mày: “Con mẹ nó tôi hỏi cậu quen biết em ấy như thế nào, cậu lấy đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy?”
Kỷ Bạch vuốt cằm, cố ý không trả lời: “Em trai cậu đáng yêu thật đấy.”
Khương Nghiêu một quyền đánh qua, Kỷ Bạch nghiêng đầu né đi, nắm đấm Khương Nghiêu xẹt qua bên tai hắn mang theo tiếng gió, khoé miệng Kỷ Bạch giật giật: “Tôi khen em trai cậu một câu, cậu liền muốn giết tôi?”
Khương Nghiêu thu tay lại, xoay cổ tay: “Mấy năm không gặp, lá gan nhỏ đi rồi.”
Kỷ Bạch mắng hắn có bệnh: “Sự tàn bạo này của cậu không sợ sẽ doạ đến em trai à?”
Khương Nghiêu ngậm điếu thuốc, ném hộp thuốc cho Kỷ Bạch: “Còn lảng sang chuyện khác lần nữa sẽ khiến tôi càng thêm nghi ngờ mục đích của cậu đấy, rốt cuộc cậu có nói hay không?”
Kỷ Bạch mắng một câu thô tục: “Có cần đề phòng tôi giống như phòng trộm hay không? Cậu cũng phòng đối tượng của em trai cậu như vậy à?”
Khương Nghiêu liếc mắt nhìn cậu ta: “Lão Kỷ, cậu có biết cậu có tật xấu gì hay không, chỉ cần chột dạ thì sẽ bắt đầu nói nhiều.”
Kỷ Bạch ngậm điếu thuốc trong miệng nhẹ nhàng khẩy khẩy: “…… Phải không? Vậy cậu đoán xem, sau khi tôi nói nhiều thì sẽ làm gì?”
Làm bạn bè hơn 20 năm, Khương Nghiêu hiểu rõ Kỷ Bạch, đồng thời Kỷ Bạch cũng hiểu rõ Khương Nghiêu.
Nhiều năm như vậy Khương Nghiêu chỉ có duy nhất một chấp niệm, đó chính là em trai của hắn, tuy rằng Kỷ Bạch chưa từng gặp qua vị em trai này, thậm chí đã từng hoài nghi có phải vị em trai này chỉ là ảo tưởng của Khương Nghiêu hay không, hiện giờ gặp được rồi, trùng hợp người này còn là Đường Dục, nói không cảm thấy đáng tiếc thì là nói dối.
Đổi lại bất kì người nào khác thì hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng đây lại là em trai của Khương Nghiêu, hắn quá hiểu Khương Nghiêu, em trai của cậu ta là điểm mấu chốt, chọc không được, chạm cũng không được.
Khương Nghiêu rít điếu thuốc, nhắc nhở: “Làm gì cũng không tới phiên cậu, họ Tần không dễ chọc, cậu đừng có chủ động đi tìm chết.”
Kỷ Bạch phản ứng ngay lập tức: “Đối tượng của cậu ấy là Tần Thời Luật?”
Khương Nghiêu liếc mắt nhìn hắn: “Bằng không cậu tưởng là ai?”
Kỷ Bạch cảm thấy kì lạ: “Nhưng mà tôi nghe nói Tần Thời Luật lấy về một người có tiếng phế vật mà, nếu nói em trai này của cậu cũng coi như phế vật thì có lẽ mấy năm trước tôi đã bị ông nội dìm xuống ao phân cho chết đuối rồi.”
Khương Nghiêu không biết nhiều về năng lực của Đường Dục, nhưng cũng phát hiện Đường Dục không quá giống những gì hắn nghe nói mấy năm nay.
Đường Dục xoay quanh Tiêu Sí Hành nhiều năm như vậy, muốn nói ai hiểu cậu nhất, vậy người đó nhất định là Tiêu Sí Hành, nhưng người bên ngoài đồn đại sôi nổi, trước nay Tiêu Sí Hành lại chưa từng biện minh thay cậu, ngược lại sau khi Đường Dục tới bên cạnh Tần Thời Luật, thanh danh lại từng chút từng chút tốt lên, điều này không thể không làm Khương Nghiêu hoài nghi mấy năm nay Tiêu Sí Hành và cha con Đường Vĩ Hoành vẫn luôn ngầm liên thủ bôi nhọ thanh danh Đường Dục.
“Ông nội cậu vẫn luôn yêu thương cậu như ngày nào.” Trước kia Khương Nghiêu đã từng tận mắt chứng kiến sự tàn bạo của Kỷ lão gia tử, ao phân thì nhà bọn họ không có, nhưng lại đặt một chồng sách cổ để Kỷ Bạch ngồi chép: “Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, lần này gọi cậu tới đây là có chuyện quan trọng.”
Kỷ Bạch rất sợ “chuyện quan trọng” mà Khương Nghiêu nói, chuyện quan trọng của cậu ta nếu không thấy máu thì cũng muốn mạng người.
Kỷ Bạch: “Chuyện gì?”
Khương Nghiêu dụi điếu thuốc: “Nghe nói em họ của cậu mở công ty ở Phú Dương, tôi muốn nhờ cậu ta giúp tôi làm một chuyện.”